Em ở đây…
Thành phố mùa hè một chiều tháng Tư. Em đi bộ mười nghìn tám trăm năm mươi tám bước, đếm thành năm phẩy ba ki-lô-mét.
Ngước mắt, em bất chợt gặp người-quen-biết giữa ngã tư đường. Ý nghĩ trờ tới trong đầu: “Không phải anh.”
Và vẫn là những-gì-của-mùa-hè…
Sáng, chiều hai bận em đọc “Hiệu sách nhỏ ở Paris”. Những đoạn thời gian nhỏ với vài trang sách, mang đến cảm giác miên man miên man. Thời gian miên man. Niềm yêu miên man. Nỗi buồn miên man. Mùa hè miên man. Và em thấy một ý muốn dậy lên trong em, em không-muốn-cuốn-sách-này-hết-đi. Em muốn luôn ở trạng thái đọc đến gần giữa cuốn sách, gần-giữa-thôi.
Đứng trên cầu bắc ngang dòng kênh, với ánh sáng của thành phố khi ngày đã tàn, một vài chữ trong cuốn sách đang đọc rơi tõm vào em: “…,và anh nhớ em.” Và đôi khi không phải câu chữ, mà là nỗi nhớ rơi tõm vào em. Em giật mình. Rồi mặt hồ em dần tĩnh lại.
“L’Amour, Les Baguettes et Paris” vẫn quay đều khi em dừng lại ở ngã tư chờ đèn xanh. Em nghĩ về một đoạn ngắn mà em đọc đi đọc lại nhiều lần: “Qua một đêm, mùa hè đã hạ xuống Paris. Không khí nóng sực như một tách trà tràn đầy.”
“Không khí nóng sực” giống như nỗi-nhớ-sực-đến. Hay nỗi-nhớ-nóng-sực-như-một-tách-trà-tràn-đầy. Hay như em vẫn nói “ly mùi cam sực ngay miệng cốc”. Thi thoảng ta sẽ thấy có những điều mãnh-liệt-kiểu-vậy – cái nóng mùa hè, nỗi nhớ, mùa hè mùi cam và tất nhiên, một tách trà tràn đầy. Và trong phạm vi (hiểu ngôn ngữ) anh có thể liên tưởng và kết nối theo cảm xúc riêng, anh sẽ thấy ngôn ngữ hay một-câu-mười-chữ-về-cái-nóng-mùa-hè-ấy thật diệu kỳ.
Một buổi trưa em ăn bánh vị chanh vàng và đọc từ “bồng bềnh”. Thời gian vẫn chưa trôi khỏi mùa hè ở đây. Nhưng trong muôn ngàn lối đi của thời gian, mùa thu có khi đã qua rồi.
Và biết đâu, anh, trong một lần em bước đến, sau cánh cổng nơi con phố vắng là mùa thu, anh đã không (muốn) ghé lại thêm…
Lời tạm biệt bồng bềnh trong tâm trí em… Bồng bềnh như những-gì-của-mùa-hè.
Saigon, 11/4/22