Em ở đây,…
Không gian nhỏ thơm phúc mùi bánh, và nhạc Pháp, và thoang thoảng hương hoa. Em thấy len lỏi một niềm hạnh phúc mùa hè. Mùa hè ngay đây.
Và những ý nghĩ không đầu không cuối…
Có khi giữa lâng lâng niềm vui sống nhỏ bé như là được ăn một chiếc bánh ngon, em muốn nói với ai đó rằng mình đang cảm thấy hạnh phúc. Đôi lần, người em muốn kể là anh. Nhưng hẳn rằng, mùa hè năm hai mươi bảy tuổi ngay đây, sự can đảm từng ấy năm vẫn chưa đủ lớn, để em nhấc điện thoại và gọi cho anh. Em tự hỏi, khi nào can đảm đủ lớn và ngờ rằng, có thể là không bao giờ. Dù em sẽ luyện tập một nghìn lần trước gương về điều em định nói và sẽ cả nghìn lần tự nhủ – em chỉ muốn thử may rủi một lần, muốn không phải hối hận vì đã không làm – thì em vẫn sẽ buồn chết mất khi biết anh không quan tâm rằng em đang vui với những điều nhỏ bé đó.
Qua ô cửa kính, em ngắm nhìn những tán cây xanh rì mùa hè. Gió làm xôn xao đám lá, như ai đó reo vui mà nhảy cẫng lên khi gặp lại bạn cũ hay gặp lại những người mình thương yêu. Nhiều chạng vạng tối, em đã ngăn mình khỏi ý nghĩ đi đến trước mặt anh.
Mùi bánh thơm lừng trong lò nướng của tiệm cà phê. Em đọc những diễn tiến ở đoạn cuối câu chuyện trong “Hiệu sách nhỏ ở Paris” – cuốn sách em đem lòng yêu mến cách ngôn từ bày tỏ – em dùng những tờ giấy nhớ bé xíu để ghi lại những từ, những câu mà đôi khi chỉ là ba từ: “hoa và đá”.
Perdu viết cho Catherine: “Nếu em bảo tôi nấu cho em ăn lần nữa, tôi sẽ hớp hồn em bằng những ngón nghề mới học được.” Một lời giả định, một lời khẳng định nhưng quan trọng hơn là: Anh muốn (lại) được nấu cho em ăn. Rút cuộc, sự lãng mạn là những-từ tế-bào trong cơ thể mỗi người. Và sự lãng mạn không phải chỉ trong tiểu thuyết, như người ta vẫn nghĩ. Em thề là như vậy. Vì nó ở ngay đây, trong em.
Tiến đến những trang gần cuối cuốn sách, nghĩa là tiến đến một kết thúc. Gọi là kết thúc bởi đã có sự bắt đầu. Kết thúc bởi sau cái dấu chấm cuối cùng không có câu chuyện nào được kể thêm. Nhưng những câu chuyện khác sẽ tiếp tục được kể, trong tâm trí, trong trái tim người đọc.
Em khóc. Trước những đớn đau, dù trong tiểu thuyết, ai cũng khóc cả thôi. Phần cuộc đời trước đã qua đi, hiện tại thì đang tiếp diễn. Tình yêu sẽ đến thêm lần nữa. Đó là một tình yêu khác, không phải một tình yêu thay thế cho tình yêu của quá khứ xót xa, như ông Perdu nói.
Em thích (ngửi) mùi men chua của lớp bên trong bánh Croistant. Một thứ mùi thật dễ chịu làm sao.
Những điều đọng lại trong em, khi gấp lại bìa sách, là những (mùi) hương thảo, oải hương, những cỏ xạ hương, màu sơ-ri chín mọng, những hoa và đá – của xứ Provence. Những màu tím, những màu xanh. Cũng còn những nỗi buồn thấp thoáng bên niềm-yêu-thiết-tha-nhỏ-bé với những câu chữ. Và tình yêu, em vẫn tin rằng nó diệu kỳ khi ta có thể kể cho nhau nghe về cuốn sách đang đọc, lặng im nhìn nhau từng bước vượt qua những dằn vặt trong thâm tâm, hay cùng nhau nấu một bữa tối.
Em mong sẽ tìm đủ nguyên liệu để làm món Rau củ Bohémienne. Cùng với “Đường xưa mây trắng”, đây là cuốn sách khiến em muốn thay đổi thói quen ăn uống – cảm nhận thật chậm từng mùi vị, từng nguyên liệu và ăn thật ngon. Em biết anh có thể nấu những món ngon. Và một ngày nào, em muốn được thấy anh đứng nấu ăn (cho em) trong căn bếp.
Có một vài quyết định rời đi sẽ đến trong đời, ở những độ tuổi nhất định. Khi em nghĩ về quyết định rời đi ấy, em tự hỏi em vương vấn điều gì ở thành phố này. Những quãng đường mùa hè nhớ anh hay sao? Old Fashioned mùi cam trong đêm à? Những ngõ phố thơm nồng sử quân tử? Quán nhỏ nấp sau giàn hoa giấy? Hay vương vấn chính em ở thành phố này – của những nỗi buồn tự do và ảo tưởng điên rồ? Và tất cả, tất cả những điều ấy đều khiến em vương vấn khi nghĩ về.
Bình hoa tươi trong tiệm bánh họa mình trên bức tường màu hồng nhạt dưới ánh hoàng hôn. Anh có thấy mùa hè thật nhiều màu sắc lẫn nhiều mùi vị không. Màu xanh cây lá, màu xanh biển trời, màu trái cam vàng, mùi dưa hấu, màu thạch thảo tím, mùi cam, mùi cà chua chín mọng. Và màu mắt anh, dưới ánh nhìn em qua ly Old Fashioned trong những đêm vàng ấm.
Và em còn ở đây, giữa đêm ngày tháng Tư nhiều nỗi niềm. Em chưa rời đi, chưa lãng quên mùa hè còn hiện diện.