Người ta có nhiều lí do để yêu một thành phố, vì gắn bó từ lâu, vì thương một người, cũng có thể vì yêu mùa sen, mùa loa kèn khiến lòng rạo rực những ngày hè. Tôi yêu Hà Nội thì bởi nơi này có những góc nhỏ cô đơn của mùa đông. Đó là Trịnh, là Cộng, là những quán café với nhạc acoustic nhẹ nhàng trong ngõ nhỏ hay những góc phố có cây bàng đỏ lá mỗi độ gió về.
Cô đơn thực ra chẳng theo mùa, chỉ là mùa nào dễ khiến người ta cô đơn mà thôi. Đôi khi tôi nghĩ được sống giữa Hà Nội những ngày mùa đông quả thực là một đặc ân. Bởi mùa đông nuông chiều những nỗi cô đơn quá đỗi. Giữa gió lạnh đầu mùa, ta thu mình trong chiếc áo phao dày sụ, trong chiếc khăn len rộng và nỗi cô đơn được ủ ấm, được vỗ về. Ta ngửa mặt hít lấy cái lạnh cho đầy lồng ngực, và tình yêu cuộc sống sẽ lại tràn trề.
Người ta có thể đến quán Trịnh nghe nhạc vào mùa hè, nhưng mùa đông mới là thời điểm để nghe những ca khúc của Trịnh Công Sơn. Chỉ trong cái lạnh, bên ly ca cao nóng, những ca từ buồn miên man ấy mới chạm được vào sâu trái tim người. Giữa thành thị nhiều khi làm ta ngột ngạt, những góc nhỏ của Hà Nội mùa đông là nơi ta có thể ẩn náu giúp lòng mình dịu lại và can đảm đối diện với những sứt mẻ của đời sống.
Tôi yêu mãi những góc nhỏ cô đơn của Hà Nội mùa đông, nơi tôi nghe trái tim mình run rẩy bởi cái đan tay của mối tình đầu khi cô ca sĩ hát bài “Em về tinh khôi”. Ở đó tôi giận hờn nghoảnh mặt khi chàng trai hỏi “Sao em nghe chi mãi những bản nhạc buồn?”. Tôi nhớ mình khóc như đứa trẻ bị giành mất chiếc kẹo khi có người nói mấy bữa nữa đi xa, cũng trong ánh đèn vàng của góc quán nhỏ cô đơn.
Một ngày kia, tôi gặp lại người cũ ở đó. Nhưng đi qua những mùa đông, tôi đã thấy lòng mình ấm lại. Vì thế tôi tha thiết với những góc nhỏ một mình dẫu buồn, dẫu vui và dẫu biết đến bao nhiêu thay đổi của lòng người, của phố thị ngoài kia.
Có người bạn phương Nam hỏi Hà Nội mùa đông này có gì thích chí, có cô đơn mà bình yên? Tôi dẫn bạn dạo một vòng bờ Hồ Gươm khi sương sớm còn ngập ngừng không chịu tan ra. Bạn nói “ừ thì, tớ thấy lòng mình có cảm giác bình yên”. Nghĩ chắc bạn đôi khi cũng muốn trốn khỏi sự huyên náo, tôi háo hức kéo tay áo bạn bước vào góc quán quen, nơi lát nữa sẽ có chàng ca sĩ trẻ tuổi giọng trầm ấm hát bài hát “Phôi pha”. Ngồi đối diện, tôi thấy bạn đặt tay lên tim mình thở những nhịp hồi hộp. Rồi bạn khẽ thì thầm: “Tớ không biết mình cũng yêu sự cô đơn tĩnh lặng này đến thế”. Vậy là bạn đã tìm thấy sự cô đơn ở góc nhỏ mùa đông Hà Nội. Nỗi cô đơn có thể thắp lên niềm yêu. Bạn hứa với lòng ở Hà Nội những mùa đông.
Tôi luôn đinh ninh sẽ có một ngày rời xa những góc nhỏ cô đơn, nên tôi quay quắt nhớ ngay cả khi vẫn còn ngồi đó nghe tình ca buồn và uống thức uống ấm nóng. Một đêm tôi mơ thấy mình kéo chiếc va-li to lắm, như sẽ đi mãi không về. Tim tôi thắt lại vì ấm ức mà không thể khóc hay ngoảnh đầu nhìn lại.
Tôi không biết tại sao mình ra đi, chỉ thấy lòng luyến tiếc và day dứt vì phụ bạc chính mình. Tôi tỉnh dậy mở cửa ra đứng ở ban công, thấy bóng cây bàng đơn côi bên ánh đèn vàng đượm buồn, tôi biết mình vẫn còn ở đây, giữa mùa đông Hà Nội với cuộc hẹn hò sớm tối bên góc nhỏ cô đơn.
Phan Nữ
Hà Nội, tháng 12/ 2019.