Tôi không nhớ rõ cái thời khắc khi mùa xuân hết hạn với đất trời. Nhưng một sáng tháng Tư ra phố tôi đã thấy mùa hè ngay trước mặt. Bởi xa xa thấp thoáng chiếc xe đạp chở đầy hoa loa kèn trắng. Tôi reo lên trong tim một tiếng rồi lặng im nghe khúc giao mùa của thiên nhiên, của phố xá, và của lòng tôi. Rồi tôi say sưa ngân nga theo cô ca sĩ trong chiếc máy nghe nhạc cũ bỏ trong túi áo. “Tháng tư về, gió hát mùa hè/ Có những chân trời xanh thế/ Mây xa vời, nắng xa vời/ Con sông xa lững lờ trôi”…
Tháng Tư này, phố thiếu vắng người qua lại, vì dịch bệnh còn gây nhiều hoang mang. Nhưng không vì thế, vị tháng Tư nhạt đi hay mất đi vẻ tinh khôi. Thì loa kèn vẫn nở, gió vẫn đưa hương. Và mỗi lần tháng Tư sang, tôi lại nhớ về những mùa hoa cũ, những ngày tháng Tư cũ.
Tháng Tư mùa loa kèn hay mùa hoa thiếu nữ là khoảng thời gian tôi và chị tôi yêu mến nhất trong năm. Chị em tôi giữ vị mùa ngắn ngủi chỉ một tháng ấy bằng những xao xuyến của mấy nàng thiếu nữ chưa dám nói yêu ai. Thi thoảng chúng tôi vẫn ngồi nhớ lại xuýt xoa, trong niềm tiếc nuối mùa cũ và nỗi mong chờ mùa mới. Hôm qua bên bình loa kèn đặt cạnh kệ sách chị hỏi nhỏ, “mình đã đi qua bao mùa loa kèn nở?”. Tôi chẳng đếm làm chi, chỉ nhớ mãi mùi hương trong đêm, nhớ mãi dáng hoa trong chiếc bình nhỏ, bình to và vẻ tần ngần của chính mình mỗi lần chiếc xe đạp của cô bán hoa ngang qua phố.
Nhớ năm nọ, tôi xa phố tháng Tư. Chị tôi gửi tặng loa kèn như bằng cả nửa chuyến xe rong. Tôi nhớ người bạn ôm hoa kể, cô tiếp viên của chuyến bay ấy suy nghĩ mãi để cuối cùng đồng ý cho bó hoa được mang đi trọn vẹn. Tôi trộm nghĩ “cô ấy chắc cũng yêu loa kèn”. Bữa đó tôi cắm vào chiếc bình trắng, bình xanh, làm sáng bừng căn phòng nhỏ. Tôi ngồi suốt ở bàn vừa ngắm hoa vừa viết, là nhật ký của một ngày chị gửi tặng tôi cả phố xá Hà Nội tháng Tư.
Có tháng Tư mùa loa kèn cũ, sáng sớm tôi ngồi góc quán quen, thấy anh chủ quán mang đến bó hoa lớn bằng hẳn một vòng ôm, rồi anh ta vừa hút thuốc vừa cắm vào đủ kiểu bình dưới tán cây lộc vừng ngoài cửa. Ít sau, mỗi góc quán đều được tô điểm bởi loài hoa trắng. Mùi cà phê quyện vào hương hoa và tiếng nhạc tạo thành vị mùa phảng phất, thơm mãi, nhạt dần cho đến mùa mới lại lấp đầy.
Tôi kể cho người bạn ở xa về một Hà Nội mùa loa kèn tháng Tư, bạn hỏi thế rồi mùa tháng khác tôi sống bằng niềm yêu nào. Thì đó, tôi dành dụm một mùa cho cả năm. Đi giữa hương sen tôi nhớ hoa kèn. Mùa thu tôi mang hồng thơm về cắm mà cứ nghĩ sao cho nhanh đến tháng Tư. Thế là bạn ngỏ lời qua thành phố này cùng tôi đi qua mùa loa kèn. Nhưng mà nhắc trước, người ta không cài loa kèn lên tóc cho nhau nhưng yêu loa kèn bằng tình yêu mơ màng mà da diết. Bạn chỉ cười thế mà có dịp ngồi lại cùng nhau. Tôi nhìn vào mắt bạn hỏi, rồi bạn có thấy ánh mắt nào dịu dàng như loa kèn tháng Tư?
Và cứ mỗi mùa loa kèn, tôi lại thấy tóc mình đen mượt và ánh lên dù tóc ngắn hay dài. Mái tóc ướp nắng tháng Tư, mái tóc ướp hương loa kèn. Bỗng nhiên cứ thế suốt tháng Tư, tôi thấy mình dịu dàng như loài hoa thiếu nữ, tôi xuyến xao nỗi niềm của cô gái chưa dám nói yêu ai.
Có những kỉ niệm nào khác về khúc giao mùa này đều chứa đầy niềm háo hức. Một mai tôi có rời thành phố quen thuộc này, một mai chị tôi có đi đâu đó xa xôi, chị em tôi vẫn nhớ mãi những sáng chớm hè, chúng tôi dậy sớm phi xe lên chợ hoa, mua một bó hoa kèn rồi ghé bên Hồ Tây nghe gió thổi. Chúng tôi về cắm hoa trong nỗi vui và xếp lại tủ sách rồi ngồi chụp một tấm hình kỉ niệm. Những tấm hình mà ngày tháng phía trước nhìn lại sẽ ồ à đây là mùa loa kèn cũ năm nào. Chị em tôi sẽ lại xuýt xoa “ôi xao xuyến quá cái mùa loa kèn này”.
Một sáng mai bạn ra phố, bạn nghe gió mát rượi và thoáng thấy bóng loa kèn trắng lướt qua, thì nghĩa là tháng Tư sang và mùa hè đang gõ cửa. Rồi phố xá sẽ bình yên, lòng người sẽ bình yên khi đất trời hát khúc giao mùa.
Phan Nữ