Em ở đây…
Với loa kèn thoang thoảng trong đêm.
Và đêm, là sự trở về với chính bản thân mình. Là lúc nhớ về, mình ngồi với một người mà cô đơn thì sục sạo trong lòng. Là lúc nhớ về, đường Nguyễn Du khi ấy vẫn những hàng me nhưng không thấy đâu cái ý vị “lá me bay” như trong “Em còn nhớ hay em đã quên” Trịnh Công Sơn Viết.
Cùng đôi ba ý nghĩ về thành phố…
Em ngồi đó, giữa những-ồn-ào-của-ngôn-ngữ-đời-thường. Đôi khi dù nghe họ nói mấy tiếng phương ngữ, hay những câu chơi chữ, em vẫn tập trung (được) vào sự hài hước trong lối viết của cuốn sách đang cầm trên tay. Nhưng có lần em không nghe thấy điều gì lẫn không thể cảm nhận cuốn sách. Tâm trí như chiếc thùng phi rỗng.
Uống một ly cà phê đá, ăn bánh-mì-Sài-Gòn-ba-nghìn-một-ổ, em nghĩ mỗi người có một cách riêng để tiến đến trải nghiệm và yêu mến một thành phố.
Saigon với em, trước tiên là những đoạn, những đoạn nhạc sỹ Trịnh Công Sơn viết trong “Em còn nhớ hay em đã quên?”. Em từng ngồi giữa lòng Sài Gòn ở một góc trên tầng ba của quán cà phê để nhớ Sài Gòn phát khóc khi nghe bài hát này. Buổi ấy, “trong lòng phố mưa đêm trói chân”.
Một phần khác, là khi em gần gụi thêm chút nữa, em bước vào tình yêu với thành phố theo cái cách không thể chia sẻ cùng ai – Em đi bộ dọc phố xá của mùa hè dường như kéo dài mãi mãi, Em uống Old Fashioned mùi cam trước anh, Em của những khoảnh khắc (đầu tiên) thấy rõ mình hạnh phúc, chỉ vì được ăn một chiếc bánh ngon hay nghe thấy bài nhạc mà em biết rằng anh thích vang lên trong một chiều mưa. Và đi bộ khi đến với một đô thị – dù lớn bé gì, là cách giao tiếp mà em thích.
Có con phố gắn liền với vài kỉ niệm riêng em. Một (vài) đêm em đứng bên tường hoa (giấy), dưới ngọn đèn đường trong khi có chút biêng biêng. Thế rồi, con phố khi có ai nhắc tên khiến em thấy thân quen, có chút nhớ nhung lại có chút ngại ngần né tránh. Cảm xúc thật có chút kỳ lạ làm sao, nhỉ?
Trong em lại cất đọc bài thơ:
“Mặt trời thiêu tôi như mặt trời thiêu ngày
Thời gian cháy trên từng đốm nắng.
Thời khắc nào
Chúng ta im lặng
Nên mùa hè đi qua.” – (Thơ Tạ Anh Thư).
Ôi em biết, mình im lặng nên rồi mùa hè sẽ đi qua. Mùa hè đi qua, em còn lại gì. Chỉ mong rằng sẽ không toàn những vỡ tan, những thanh âm của tiếng lòng vỡ tan.
Em muốn nói em đã yêu anh mùa hè ấy cuồng nhiệt nhất, bằng tất cả tâm can em. Để rồi chúng mình có tan vỡ, trái tim em sẽ chìm vào bóng tối, chìm vào mùa đông lạnh giá và u ám.
Nhưng mùa hè đang trôi đi và sẽ đi qua. Em và anh, chúng mình chỉ là những-tiếng-cười-vang-vọng giữa đồi thông trong cơn mơ. Thế mà em đã bồi hồi làm sao. Rồi tan vỡ.