14/04/22
Em ở đây…
Thành phố oi nồng đến độ một đêm mưa tháng Tư không làm không khí dịu lại. Em lặng im đi (bộ) suốt những quãng đường mùa hè. Và em nghe “L’amour, les Baguettes, Paris”. Những khi này, những chuỗi-âm-thanh-đô-thị-chằng-chịt không gây hấn gì (được) đến em. Những khi này, em không thấy mình cô đơn.
Với một cuốn sách cùng nhiều ý nghĩ…
Một sớm mai, em ngồi đọc “Hiệu sách nhỏ ở Paris” với tất thảy trìu-mến-đặt-tay-lên-tim-mình dành cho câu chữ và dành cho nỗi niềm của nhân vật. Cuốn sách có những trang viết em cứ muốn đọc lại.
“Cha mình nói rằng Provence tạo ra con người từ cây, từ những tảng đá ngời nắng, từ mùa xuân, rồi gọi họ là “người Pháp”. Họ mang mùi gỗ và dễ bảo, mang hơi đá và mạnh mẽ; họ cất tiếng nói từ sâu bên dưới những tầng bên trong mình và sôi trào nhanh chẳng kém một nồi nước đun trên bếp”.
Khi ông Perdu nổ máy con thuyền và cậu nhà văn trẻ Jordan quảng đám hành lý lên (nhưng rơi hết xuống sông) rồi nhảy lên thuyền, và họ trôi đi trên sông Seine; em thấy một cảm giác nhẹ nhõm tuyệt vời lắm khi người ta bước khỏi cái khoảng (trông có vẻ) an toàn đã ở lì hàng hai thập kỉ, bước khỏi căn phòng mà nỗi đau trú ngụ ở mọi góc – trên mặt bàn, trong ngăn kéo, trên móc treo quần áo, trong phòng tắm, trên tấm nệm. Và một cú nổ máy (động cơ), một cú nhảy lên con thuyền có thể giải thoát con người ta – đưa họ đến đứng trước mặt nỗi đau và nhìn thẳng vào nó. Rồi điều kỳ diệu là, ông Perdu nhận ra, hoá ra có khi ông có thể nhớ về người yêu dấu của mình mà không hề đớn đau gì.
Khi người ta đã đi đến đối diện với nỗi đau, với thương tổn sâu sắc là họ sắp nhìn ra chính mình với những “ồ, hoá ra là thế”, là họ sắp nhìn rõ con đường mình sẽ đi là con-đường-lặng-im-hàm-ơn-cuộc-đời dù biết rồi sẽ thêm những lần tan nát. Biết ơn cuộc đời, như ông Perdu, vì được sống, được sống, trong những “buổi sáng tươi mát và trong veo” của mùa hè yêu dấu.
Bởi thế, có một niềm thiết tha cảm nhận cuộc sống thốt lên giữa một câu-văn-êm-ru-nỗi-buồn: “Một khoảng bao la cô liêu chừng ấy, một sự lặng im xa xôi chừng ấy.”
Em đi bộ dưới những hàng cây mùa hè và nghĩ, giá em có thể kể anh nghe về cuốn sách đang đọc. Sẽ kể bằng “chừng ấy” say mê.