Hà Nội mùa đông.
Tôi ngồi đây giữa đêm tháng mười hai lạnh lẽo. Mấy mùa đông trước ở Sài Gòn, có lẽ vì quen với thời tiết khá ôn hòa ấy mà thấy mùa đông này lạnh quá. Tôi luôn giấu mình trong chiếc áo choàng dài tới tận mắt cá chân, khăn tất không rời vì sợ cảm giác không đủ ấm.
Và vị mùa đông dường như đã khác với ký ức những năm nào. Chắc vì nhiều điều đã khác đi. Chàng trai Hà Nội ấy đã hát khác đi. Những lối nhỏ từng nhớ nhung cũng khác đi. Mà chắc vì, tôi đã khác đi.
Tôi đang quay cuồng với những thất bại hiển hiện trước mắt. Mỗi sáng sớm, mỗi chiều tối bước đi, tôi thấy mình bơ vơ giữa thành phố. Bơ vơ không phải vì không có ai bên cạnh. Bơ vơ vì tôi không biết mình là ai. Bơ vơ vì không biết phải đi trên con đường nào. Con đường nào thì tôi tìm thấy mình.
Nhìn lại chặng đường đã qua, tôi thấy mình như đã ngủ quên một giấc dài. Lúc này đây tỉnh lại, chưa thể thích nghi với ánh sáng mà trong lòng lại tràn ngập nỗi trống trải, hoang hoải. Thế rồi bắt đầu (hoặc chưa) với một nỗi sợ hãi và rụt rè. Vẫn chưa thể tách mình rạch ròi với nỗi buồn, với những phủ nhận những trải nghiệm trong hành trình nhiều năm qua.
Đôi khi buồn quá, tôi tránh đi và nhớ về những thành phố nay trôi vào hoài niệm. Tôi nhìn vào bức ảnh chụp ly cà phê và chiếc bánh vị chanh vàng, chao ôi là nhớ cái chiều mùa hè ngồi ngắm biển. Tôi nhớ mình kéo vali xuống một con dốc cao nơi phố núi. Tôi nhớ mình lặng lẽ trong đêm Đà Lạt mưa buồn. Và tôi thấy mình bước khỏi quán nhỏ hòa vào ánh đèn vàng vọt của phố đêm, ở đó có chàng trai cười nói lời tạm biệt.
Bây giờ thì phải nghĩ rằng, những giờ phút hay năm tháng đã qua đi mình không bao giờ được sống lại thêm lần nữa.
Bây giờ thì, tôi ở đây phải tìm ra con đường mình cần đi. Một con đường có thể dung thứ cho những lỗi lầm đã qua và cho tôi sửa chữa lại mình, con đường cho tôi thấy mình có ích, con đường cho tôi thấy mình được mộng mơ.