Em ở đây…
Tìm vài điều đẹp đẽ để đọc vào một buổi sáng mùa hè. Em cần thứ gì đó lấp loáng nắng và lá cây. Đứng trước kệ sách tần ngần một lát, em nhét vào túi Joy Lấp Lánh. Đọc. Em nhớ về ly thơm mát mùi dưa chuột uống một đêm nọ, chị nhân viên ở quán nói thứ này nhẹ nhàng hơn Margarita, nhưng em không nhớ tên.
Mùa hè vẫn ở đây. Thi thoảng cái vẫy tay của anh bữa đó lại hiện về như một thước phim quay chậm. Em ngắm nhìn chúng trong tâm trí. Có khi thấy đã nhoè đi dưới ánh đèn neon ấm. Nhưng em đã không tiến đến nữa, để nhìn rõ thêm anh. Mùa hè thì vẫn trôi đi. Em nghĩ đến những lối phố có tên tiếng Tây Ban Nha. Và lại thấy mình mơ mộng. Phần lớn khoảng thời gian trôi đi trong ngày em không biết mình đang ở điểm nào, thì sáng sớm em dốc tim mình cho chảy hết những lo lắng xa xôi.
Em đọc “Những giấc mơ ở hiệu sách Morisaki”. Em thích cái ôm an ủi của Takako dành cho Monoko. Và em bồi hồi mỗi lần Takako kể chuyện gặp Wada tình cờ hay chủ ý, ở quán cà phê trong phố sách cũ. Em biết cảm giác bồi hồi ấy. Bồi hồi vì bỗng dưng thích một người, dù chẳng gặp bao nhiêu, dù chưa nói chuyện nhiều nhặn bao giờ.
Sài Gòn 04/06/2021.