Tôi ở đây.
Một mùa Xuân rét ngọt lẫn nắng ấm.
Một mùa Xuân sau những cơn bão lòng, vẫn còn niềm hạnh phúc được tề tựu chúc nhau sức khỏe và bình an.
Giao thừa năm này không khai bút. Tôi dở cuốn sách ngay cạnh mình (Ông lão đánh cá và con cá vàng), và ngẫu nhiên đọc lấy câu văn đầu tiên của năm, “Một buổi bình minh nữa lại đến, ông lão quyết tâm cầm cự với con cá đến cùng.”. Ở đây, một “buổi bình minh” nữa cũng đến với tôi.
Và thực ra, như những năm cuộc đời đã đi qua, dù chuyện lớn chuyện nhỏ, có khi ta sẵn sàng đón nhận nhưng nhiều lúc ta cần cố gắng để chấp nhận. “Cầm cự” nghe thật khó khăn, nhưng để sống tốt, với phần lớn chúng ta đều cần nỗ lực mỗi ngày. Nỗ lực để xoa dịu, vỗ về những yếu đuối, nhạy cảm bên trong mình. Bạn có thể luôn thật rạng rỡ trước mọi người, nhưng có những giờ phút trong đêm sâu, cơn ác mộng ập đến, nỗi buồn tự thân trỗi dậy; trong sâu thẳm, bạn hẳn muốn được dựa dẫm. Không phải bạn không đủ mạnh mẽ, chỉ là trên đường đời dài rộng, ta không tránh khỏi cảm giác bơ vơ đôi khi ấy.
Thời gian là khái niệm tương đối, nhưng năm này đây, mong rằng vào những lúc “bơ vơ” bạn tìm thấy được chốn nương náu, từ người bạn thương yêu hoặc từ chính nội tâm mình.
Tôi ở đây.
Nắng gió đang hát reo trên cây lá. Bên đồi bãi, trong sâu lòng đất đỏ, những mầm xanh rồi sẽ đâm chồi. Và dù vất vả, ai cũng đi qua một đời người.