Em ở đây…
Một lần, trời tạnh sau hồi lâu mưa gió, họ ra về từng người từng người một. Cho đến khi người ngồi ở bàn trước mặt em cũng rời đi, em bỗng tự nói với mình rằng, “mình bị bỏ lại rồi”. Mắt cay vì cớ đó.
Em đi xem thoại kịch ở Sân khấu Hoàng Thái Thanh. Ngày xưa bố mẹ hay nghe cải lương “Nửa đời hương phấn” từ chiếc đài casette màu đỏ. Nay em xem vở chuyển thể kịch nói. Và khóc nức nở như một người lớn biết thương lấy những phận đời.
Em cần một thời gian để có thể bước khỏi vở thoại kịch. Nhưng em ước được xem lại lần nữa, dù không biết có bao giờ vở kịch được diễn lại. Dẫu mỗi lần nhớ lại, đều không thể kìm được nước mắt. Những khoảng lặng, những ánh mắt, và giọng Thái Thanh hát “Kiếp nào có yêu nhau”, “Đừng nhìn em nữa anh ơi. Hoa xanh đã phai rồi. Hương trinh đã tan rồi”. Em thấy mình quay cuồng với nỗi đau nhân vật.
“Cầu đã gãy, dòng sông nước mắt đã đưa con đi xa mãi”, và The nằm gối đầu lên đùi “má” để “má” gội đầu bồ kết cho.
“Nếu má biết con đau khổ đến vậy, dù người ta có đày con xuống âm ti, má cũng xuống bồng con về. Dù người ta có hắt bùn sình vào con, má sẽ tắm gội cho con”.
Vòng tay mẹ là bình yên nhất. Được về với mẹ là được bình an. Dẫu ngoài kia cuộc đời đã làm gì với con, dù trong nỗi đau cùng cực con tự hỏi con đã làm gì với cuộc đời mình, dù người đời có khinh khi con, thì vẫn còn mẹ ở đây, bế bồng con, tắm gội cho con, ôm lấy con.
Nhưng “má” ơi, “nay dòng sông đầy nước mắt đã gội sạch những khổ đau để con được trở về trong vòng tay má, trở về với tình thương yêu gia đình. Má ơi, con The của má đã về rồi”. Em nức nở từ nơi trái tim đến cổ họng. Đời người con gái bôn ba giữa biển đời, sau bao đớn đau giày vò xác thân, nay mới thấy được bình yên. Và có lẽ, chẳng cần gì hơn sau bấy nhiêu giông bão, được nằm gối đầu lên chân “má”, được “má” xoa đầu, gội đầu cho bằng thứ mùi thơm của quả cây quê hương.
Còn tình yêu, cho người ta hi vọng rồi cũng đẩy người ta vào tuyệt vọng. Nhưng muôn thuở, ta đâu bao giờ chối từ tình yêu sẽ đến thêm lần nữa, dù lần nữa là ở kiếp sau, khi thân phận chưa nhuốm thương đau.
“Kiếp nào có yêu nhau
Thì xin tìm đến mai sau
Hoa xanh khi chưa nở
Tình xanh khi chưa lo sợ
Bao giờ có yêu nhau
Thì xin gạt hết thương đau
Anh ơi anh đâu rồi…”
Như những người nghệ sỹ nói, họ thương vở kịch, thương nhân vật mình sắm vai, em cũng thương vở thoại kịch làm sao, thương nghệ thuật sân khấu đời sống, thương những hoài niệm chân thành.
…
Em ở đây. Đi giữa thị thành mùa mưa gió. Đôi khi cô đơn phấp phới như chiếc khăn lụa trên cổ. Một người lạ bước qua thế mà thấy mình chỉ con lại một mình. Và lại thấy những nỗi buồn phù phiếm.
Một đêm muộn, vẫn là Saigon sau mưa, em ngồi ăn một bát hoành thánh ven đường rồi đi bộ một đoạn về phòng. Thấy mình đang hoà vào nhịp sống phố thị. Khi ấy chẳng cần ai nắm tay, giống như bấy lâu.
Sài Gòn, 23/05/2021.