Và thế là bây giờ đây đã có mưa Xuân.
Và loanh quanh bên mùa Xuân, tôi chạm mặt người bạn cũ. Lần đầu tiên sau bao năm trôi qua, tôi chấp nhận câu hỏi thăm và đáp lời họ. Tôi ngồi xem lại tập hình cũ. Tôi đốt đi những tấm ảnh mà dù bảy năm thành quá khứ, màu sắc vẫn tươi mới như vừa được tráng rửa. Và nghĩa là, ngày mùa Xuân này đây, tôi đã thực sự cho qua câu chuyện cũ này.
Đêm mưa mùa Xuân có hương đất hương đêm đồi núi. Nhưng tôi nhớ thành phố. Và tôi bật nghe Lân Nhã hát “Mùa hè đẹp nhất” trong một đêm nhạc ở phòng trà. Cái bản phối mà ở những nốt nhạc đầu tiên tôi đã thấy rõ mùa hè, biêng biêng và rung động.
Cái từ “đêm hè” bao giờ hình dung trong tôi cũng là cái lạnh mát từ ly rượu, là hương nước hoa thảo mộc, là đèn đường, là ngõ nhỏ, là đón đưa và là cả cô đơn.
Rồi tôi nhớ đến một lời hẹn gặp lại. Và họ nói hãy chờ. Tôi không hỏi họ chờ cho đến điều gì. Bởi Xuân rồi đến Hè, chẳng cần chờ đợi, thời gian cứ đi tới mà thôi. Tình yêu nếu đến thì cứ thế đi tới mà thôi. Như chính tôi mỗi ngày đều đi tới những buồn vui lo lắng rung động hạnh phúc riêng mình, dẫu là Xuân hay Hè.