Kết thúc kì nghỉ Tết, tôi xách chiếc túi rời quê. Chiếc túi đựng những bộ quần áo thơm mùi khói, vì dây phơi gần bếp. Mùi khói nơi quần áo làm tôi thấy vui và nhớ mẹ. Tết là kì nghỉ dài nhất mà người lớn như tôi được bên bố mẹ. Ngày đầu xa quê, “mùi” Mẹ vẫn còn vương vấn lắm.
Tôi ở đây, nơi thành phố quê hương mình. Hồi nhỏ không có điều kiện để đi chơi. Sau này thì ra Thủ đô học tập rồi làm việc. Thành ra tôi chưa một lần đi dạo trong lòng thành phố quê mình. Bây giờ đây, cảm giác khá kì lạ, không cảm nhận được sự gần gũi khi nghe tiếng địa phương và cũng không thực sự thấy xa lạ như đến một vùng miền khác.
Ngồi đó, nơi góc quán cà phê trong nắng sớm, tôi nhìn mọi người chung quanh và nghĩ, khi giữa người và người không tồn tại một mối quan hệ có tên, sự giàu nghèo là khoảng cách ngăn cản người ta có thể ngồi lại cùng nhau. Nhưng ta bước chân đi muôn nơi, trên hành trình ngàn dặm của cuộc đời nơi đất lạ, ta thậm chí chẳng ngồi lại cùng ai.
Ghé thăm thành phố. Tôi ra quảng trường và dạo qua nhà ga. Tôi đứng nhìn con tàu đến ga rồi rời ga. Lúc ấy thật muốn mua một tấm vé rồi bước lên toa tàu. Thật muốn ngồi bên cửa sổ toa tàu nhìn ra ruộng bãi núi đồi. Cảm giác muốn đi thật mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến lòng rưng rưng. Giây phút ấy tôi nghĩ rằng một mình và lặng im lao vào xa lạ sẽ khiến mình hài lòng và hạnh phúc. Chỉ là nghĩ như vậy thôi, ai cùng biết hiện tại là điều quan trọng hơn hết thảy.
Lúc này đây tôi thèm đọc sách. Sắm sửa không cẩn thận trước khi đi, tôi quên bỏ sách vào túi. Sách là một người bạn khiến tôi yên tâm khi đi xa. Ngồi một mình không sợ buồn, giữa chốn đông vui xa lạ sách khiến tôi không cảm thấy lạc lõng. Dẫu không phải là người đọc quá nhiều, nhưng sách, nhưng văn chương với tôi là một điều tuyệt vời. Tuyệt vời như những cuộc gặp gỡ với người ta yêu quý.
Và vì ta yêu quý sách, yêu quý những cuộc đi, yêu quý mọi người nên ta yêu quý cuộc đời, yêu quý đời sống được ban cho này.
Bây giờ đây, với nắng mùa Xuân và rét mướt mùa Đông, tôi ngồi nơi quán cà phê cạnh ga tàu nghe loa nhà ga thông báo về những chuyến tàu cập bến nhà ga “số 1”. Ở đó, luôn có người đến người đi, người về người ở.
Thanh Hóa một ngày mùa đông, 29/01/2023.