Hà Nội bước vào những ngày mùa Xuân nồm ẩm. Cái cảm giác đi trong ngõ phố không thể nhầm lẫn với thành phố nào khác.
Cảm giác giống như khi đọc cuốn sách “Dẫu con sống thế nào mẹ vẫn luôn ủng hộ”. Một chút buồn chút yêu thương len lỏi trong lòng khi đọc cụm từ “bầu trời màu ghi xám”.
Cảm giác như một chiều muộn tôi ghé quán nhỏ, khi hoa đào vẫn còn được trưng và bên cốc ca cao nóng tôi đọc Hemingway.
Cảm giác của việc chờ đợi một ai đó, nhưng thản nhiên không mong ngóng.
Cảm giác buồn như khi đọc bài thơ “Tôi hỏi cây tần bì”, như khi trông thấy hàng cây đỏ lá trong mưa phùn bay bay.
Mùa Xuân miền Bắc, mùa Xuân Hà Nội chẳng bao giờ là cái vẻ tươi mới, rực rỡ của muôn hoa khoe sắc. Mà là màu xám lạnh của mùa Đông chưa đi qua, mưa phùn và không khí ẩm ướt, của một cái gì hờ hững lưng chừng.
Có khi tôi nghĩ rất lâu về sự lưng chừng ấy, của chính tôi và của người khác, trong công việc và trong sự cảm mến. Và thực ra, lưng chừng đôi khi không phải là ta không biết mình muốn gì, mà là vì ta còn tính toán hơn thua, còn mơ ước xa vời hiện tại. Nhưng dẫu biết nguyên nhân của sự lưng chừng, ta chẳng bao giờ thoát khỏi nó, vì hầu hết chúng ta đều là những con người chưa giác ngộ.
Mùa Xuân nồm ẩm rồi sẽ trôi qua, tháng Tư loa kèn sẽ đến và rồi tôi sẽ bước chân vào mùa Hè bâng khuâng. Trong giây phút nghĩ về những mùa, tôi thấy mình có chút hiểu cái thiết tha yêu và nuối tiếc cảnh tượng thiên nhiên vụt qua của Xuân Diệu. Và tôi thấy trong lòng mình có tình yêu với mọi thứ. Thứ tình yêu lặng yên khó diễn tả.
Mùa Xuân nguyện cho mọi người năm tháng bình an. Nguyện cho những lỗi lầm sẽ còn được cứu rỗi. Nguyện cho chúng ta luôn hướng đến một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Hà Nội tháng 2 mùa Xuân.