Tôi khóc mãi không ngừng suốt phần cuối cuốn sách. Một áng văn đẹp như tiếng khóc nức nở tủi hờn của cô gái em giận dỗi anh trai. Lấp lánh như những chiếc lông vũ anh trai gói ghém cất giữ hơn nửa thế kỉ cho em gái bé bỏng. Dịu dàng và buồn như khúc hát ru “Tôi thấy một nàng tiên nhỏ buồn bã”.
Một “áng văn tuyệt đẹp về mối dây gắn kết định hình nên con người cũng như cuộc đời.” Nghĩa là, bạn đọc và thấy nhớ thấy thương đến chảy nước mắt ướt nhèm khuôn mặt, cha mẹ mình, anh em ruột, chị em họ, những đứa cháu, những người bác, những mối liên hệ họ hàng dẫu gần dẫu xa.
Thế rồi đọc, và bạn sẽ biết ơn cuộc đời, vì biết gốc gác nguồn cội mình, vì không thấy thiếu đến ngạt thở mảng kí ức to lớn mà mơ hồ ở phần đời nào đã trôi xa khỏi mình.
Thế rồi đọc, và bạn sẽ nhớ và thương những dấu đồi mồi trên tay mẹ, những nếp nhăn trên mặt cha, dáng cha ngồi nhìn về phía ráng chiều buồn tênh, bóng mẹ di chuyển khắp nhà ngang nhà bếp mỗi sáng trưa chiều.
“Con có biết Thượng đế đã tạo ra con mạnh mẽ nhường nào không? Rằng người đã tạo ra con mạnh mẽ và tử tế nhường nào không?” Và bạn sẽ biết, ta mạnh mẽ và tử tế vì ta có tình yêu thương, vì ta có sợi dây gắn kết tạo thành cuộc đời ta.
“Đó là một buổi chiều ngập nắng. Họ lại là trẻ con một lần nữa, anh trai và em gái, thơ trẻ, mắt trong veo và tràn đầy nhựa sống. Họ đang nằm trên thảm cỏ cao dưới bóng cây táo bừng sắc hoa. Cỏ ấm áp cù vào lưng họ, nắng vờn trên mặt họ, lấp lánh qua những tán hoa rực rỡ trên đầu. Họ nằm đó thiu thiu, khoan khoái, bên nhau, đầu người anh trai tựa trên một cái rễ cây dày nổi trên đất, người em gái gối lên chiếc áo khoác anh trai gập cho. Qua đôi mắt nhắm hờ, cô ngắm nhìn con chim sáo đậu vắt vẻo trên cành cây. Những luồng hơi mát thổi qua tán lá lan xuống phía dưới.
Cô quay sang nhìn anh, anh trai cô, đồng minh của cô trong mọi chuyện, nhưng mặt anh ở gần quá khiến cô không thể nhìn trọn. Chỉ thấy chỗ trũng xuống của lông mày, phần nhô lên của mũi, đường cong của bờ mi. Nhưng cô không bận tâm. Cô hạnh phúc vì được ở gần anh – anh trai cô – và rồi khi cơn buồn ngủ xâm chiếm, cô cảm thấy mình được bao bọc trong một làn sóng êm đềm quá đỗi. Cô nhắm mắt lại. Thiếp đi, không lo âu, mọi thứ đều sáng rõ, sống động, cùng một lúc.”
Hai đoạn cuối trong “Và rồi núi vọng” của nhà văn Khaled Hosseini – Một nhà văn đại tài và đầy lòng trắc ẩn. “Và rồi núi vọng”, như là tiếng của tình yêu thương.
Hà Nội ngày gió về thêm lần nữa, 14/02/2023.