Còn ba ngày nữa thì tới tháng Tư. Nhưng đêm nay, thành phố lạnh và bình hoa loa kèn chị tôi cắm bắt đầu nở và tỏa hương phảng phất. Tôi nhớ đêm tháng Tư cũ, loa kèn cũng thơm như vậy, tôi bật đèn bàn học vài ba từ mới Anh ngữ (mà nay đã không còn nhớ gì) và đọc “Bốn mùa, trời và đất”.
Nhìn lại thì thấy, đọc “Bốn mùa, trời và đất” như một “nghi thức” tôi luôn làm khi nghe mùi hương loa kèn. Vì vậy độ tháng Tư còn ở Sài Gòn, tôi cắm một bình loa kèn và cũng ngồi đọc những đoạn trong chương “Tháng Tư”.
Tối nay từ phương xa, người bạn nhắn cho tôi rằng, mùa loa kèn lại đến rồi, nếu tôi còn ở Sài Gòn chị sẽ lại tặng tôi một bó như năm trước. Tôi rưng rưng vì những mến yêu chị dành cho tôi và tôi nhớ Sài Gòn biết bao. Chị còn nói, nếu tôi vẫn ở Sài Gòn, chị sẽ chia cho tôi nửa tủ đồ ăn mẹ chị mang lên từ quê. Tôi đi chưa được bao nhiêu dặm đường, cũng chưa nhìn ngắm được bao nhiêu thế giới ngoài kia. Nhưng trên bấy nhiêu đó đường đời đã qua, tôi biết ơn vì ở đâu cũng được nhận hưởng lòng tốt và sự tử tế – từ anh, chị em, những người bạn, từ những người tôi gặp trên đường.
Dù khoảng thời gian tôi rời Hà Nội hai năm trước là đầu tháng Năm, nhưng tôi cứ nhớ lấy rằng ngày tôi rời đi là tháng Tư. Chắc cũng bởi hai thời điểm không cách nhau bao nhiêu và hồi đó khi tôi đi trời còn se lạnh. Tôi bây giờ đã quên “chàng trai Hà Nội” năm nào chỉ bởi tôi-đang-ở-đây-bây-giờ và tâm tình khi nghe chàng trai hát đã khác đi. Dẫu tôi vẫn sẽ ghé quán mì vằn thắn ở đầu phố Tô Hiệu, vẫn ghé hiệu sách Nhã Nam trên con phố này, vẫn sẽ đi chợ hoa Quảng Bá sáng sớm cùng bạn.
Năm tháng trôi đi, tôi trở thành một người thích hoài niệm, dẫu buồn dẫu vui luôn thấy luyến nhớ những ngày cũ. Năm tháng trôi đi, tôi trở nên yêu tất thảy những tháng, những mùa. Tôi yêu Hà Nội tháng Tư và cả Hà Nội mùa đông, tôi yêu Sài Gòn tháng Năm và yêu những sáng ngày những tối, những đêm khuya mùa hè. Tôi yêu những bước chân mình đi trên phố lạ hay khi ăn một chiếc bánh vị chanh vàng và ngắm nhìn hoàng hôn trên biển.
Năm tháng trôi đi, tôi hình dung những khuôn mặt bạn bè, người quen biết tôi được gặp trong đời – nụ cười họ, dáng vẻ họ và trong giây phút tôi nhớ họ. Thật lòng và chân thành nhớ họ. Nhưng đôi khi, tôi chẳng nhớ nổi gương mặt, lại thật may có thể mường tượng điệu bộ, cử chỉ hay giọng nói. Và đó, năm tháng trôi đi, mọi thứ đều sẽ mờ nhạt dần. Nên tôi nhắc mình kết nối và ngắm nhìn. Ngắm nhìn mọi người buồn, vui, ngắm nhìn mọi người tỏa sáng với những điều nhỏ bé đời thường và cả những thành tựu lớn lao.
Bây giờ, hoa đang thơm quá. Tôi nghĩ chắc mình chưa tìm ra người có thể cười dịu dàng khi thấy tôi yêu mến những mùa hoa, yêu mến loa kèn hay xao xuyến trước những từ ngữ, những câu văn.
Tháng Tư này, tôi đã ở Hà Nội rồi. Chị tôi không phải gửi hoa cho một-ai-đó-quen-kể-cả-sếp mang loa kèn vào Sài Gòn cho tôi. Người bạn cũng không có dịp mua tặng tôi bó loa kèn từ shop hoa quen. Nhưng chẳng sao cả, tôi sẽ là người tặng họ hoa loa kèn tháng Tư. Đó là niềm vui nhỏ thắp sáng tôi mùa yêu này. Và dẫu chẳng cố tình, nỗi nhớ trở thành một nghi thức của tháng Tư, nghi thức tự nhiên như hương thơm loa kèn.
Hà Nội, một đêm cuối tháng Ba nhưng cứ như là đã tháng Tư rồi.