Em ở đây,
Trong một chiều mùa hè nắng nóng, em “gặp lại” anh, từ trong trí nhớ mang máng dáng hình, từ trong cảm giác và từ trong giai điệu bài hát quen bên tai. Bỗng dưng lại có phần buồn bã. Bỗng dưng lại có chút hờn dỗi thế giới. Bỗng dưng nỗi nhớ nhói lên. Chẳng rõ nhớ điều gì. Nhớ người chưa gặp, nhớ điều chưa diễn đến, nhớ phố xá chưa qua. Nhớ bóng dáng những áo phông đen, quần jean sáng. Cũng nhớ cả mùa đông, với những bước chân.
Em từng nhớ anh trên những chuyến xe, trên những chuyến bay, trong quán rượu bên quầy chân không chạm mặt đất. Khi bước đi khỏi cánh cửa, khỏi ngõ hẻm, nỗi nhớ gác lại. Tình yêu dẫu chưa đến, nhưng những đa mang cứ thi thoảng lại ùa về. Giống như trong một chạng vạng tối, em có thể ôm lấy anh và òa khóc, vì rằng em nhớ anh, ngay cả anh đang kề cạnh ngay đây.
Ngồi đó, em nghĩ giá mình trẻ lại thêm, mình quyết thêm những phen điên rồ. Nhưng mà, thời gian đã trôi đi, con người nếu không chịu đổi mới lên rồi trải nghiệm sẽ thành hằng số. Dẫu sự mới mẻ chẳng kể chi điều to lớn. Nhưng đã nghĩ “giá mà” nghĩa là ở đó bao hàm cả “hèn nhát” và chấp nhận việc không có bản lĩnh cáng đáng nhiều điều. Vậy thì, còn biết gì khác hơn.
Bây giờ đây, trong những chập choạng tối, cô đơn đôi khi ập tới. Chỉ là vì nghĩ rằng, rút cuộc làm sao để giữ mình ở lại với những bình thường mà vốn đã không thể khác. Hoặc không thể làm khác đi.