Em ở đây,
Mùa hè một chiều tháng Sáu. Tan làm, ra khỏi phòng máy lạnh thì va vào chạng vạng tối cùng cái nóng. Đi qua những ngã ba, những ngã tư trong thành phố, em nhớ cái cảm giác nhớ ai đó, nhớ điều gì đó đến rưng rưng. Nghĩa là bây giờ đây, em đã không còn có thể nhớ anh nữa. Và đó là một nỗi buỗn, anh biết không!
Những miên man nhìn ngắm và nghĩ ngợi.
Em nhìn vầng trăng của ngày sắp Rằm, đẹp mà thấy buồn. Em nhìn vào những cái cây thì nghĩ, nếu một cơn bão đến. Mà mùa bão cũng sắp đến rồi. Thế mà tranh tối tranh sáng khiến em có cảm giác của một ngày mùa đông.
Và em nghĩ về dáng hình những mùa xuân, mùa thu ở thế giới khác. Cuộc sống diễn ra đồng thời, ở nơi này có nỗi buồn, ở nơi khác có niềm vui, hoặc rằng niềm vui và nỗi buồn cũng tồn tại ở ngay một thời điểm, trong một trạng thái ở một người. Và nữa, ta có thể không buồn, không vui và gọi là “t r ố n g r ỗ n g”. Trống rỗng như bầu trời đêm xanh thật thẫm nhiều sao. Đôi khi trời đêm xanh thẫm nhiều sao mà không thấy niềm lấp lánh, chỉ thấy trống rỗng như thế đấy.
Một lần em đọc tin đêm qua là đêm cuối quán nhỏ mở cửa. Có một nỗi buồn mơ hồ cứ quẩn quanh, dẫu cứ định mãi mà chưa một lần ghé. Anh chủ quán bảo, thôi bạn đừng buồn nữa nhé, ta hẹn gặp nhau ở nơi chốn mới. Nhưng nơi chốn mới ấy liệu có cho em cái cảm giác của một đêm ngoài cánh cửa là gió bão, còn ở đây, trong này là mùi hương, là mùi vị, là những cơn say trong lòng và trong ánh mắt.
Có những người bước qua em và cũng có những đoạn đường, em đã đi qua họ. Tiếp sau những điều đã đi qua là hiện tại. Ở thì hiện tại này đây, lắm khi em thấy hoang mang vô độ, nhưng lắm khi thấy đời sống như cơn mưa lành, như trái cây thơm mát của mùa hạ.
Thì vẫn là Hà Nội của em, ở đây, dẫu chàng trai Hà Nội ngày nào đã đi rồi, bài ca “Phôi pha” nghe lại như đang nghe với một bản phối khác. Nhưng cũng không sao cả, bởi có bao giờ em không đi tìm những điều khiến tim mình rộn ràng – rộn ràng niềm vui và rộn ràng cả nỗi buồn.
Tháng 06/2023.