Thời gian trôi
Chiếc đồng hồ đeo tay hết pin
Chuyến xe buýt đổi lịch trình
Và mùa bão đang tới.
Tháng Bảy hiện tại
Em lấp đầy bằng những hoài niệm về tháng Sáu
Ngồi trong quán cà phê cạnh hiệu sách trên con phố cũ
Em nghĩ về chúng ta trong quãng thời gian trôi này
Không điều gì có thể kể rõ thành câu chuyện.
Có chăng
Là cái khoát tay tỏ ý “anh hiểu rồi”
Có chăng là câu nói “Em mặc thật xinh”.
Có chăng là câu hỏi “Em muốn ăn gì không?
“Hay em muốn uống gì đó không”
Và không gì cả!
Có chăng
Là cái bắt tay (không phải cầm tay)
của những lần gặp mặt và những lần tạm biệt
Có chăng là một lần anh vén tóc em ra sau tai
vì gió bay tóc em chạm má anh vướng quá.
Thời gian trôi, anh sẽ đi
Với những dự định “chưa biết” ấy
Singapore, Thái Lan, Indonesia hay Ấn Độ
Những cuộc hành trình mà, em không biết mình có bao giờ chạm tới.
Thời gian trôi, em bước đi
trên những ngõ phố
và một sáng, một trưa ghé vào chốn dịu êm
riêng em.
Tháng Bảy mùa bão vẫn xếp đầy hoài niệm
Cơn bão tan
mưa giăng giăng thành phố
trên chuyến buýt đổi lịch trình
em ngang qua những đoạn đường anh chắc hẳn đã đi qua
và nhớ lại rằng anh từng bảo
“Có một dạo Hà Nội mưa làm anh choáng ngợp”.
Bây giờ em hiểu
Có lẽ choáng ngợp bởi đôi chút cô đơn khi làm người lữ khách đường xa.
Thời gian trôi
em bây giờ vẫn nghĩ
có câu chuyện nào mình có thể kể về anh?
Hanoi, 18/7/23.