Tháng 7 đã trôi qua như một cơn mơ. Cơn mơ chớp nhoáng nên khi nhìn lại không có chi tiết nào rõ nét. Dường như đã không có chút tình yêu nào. Thứ tình yêu mà luôn là riêng ta cảm thấy. Tháng Bảy cũng nhiều đêm buồn chìm đắm, cả những mệt nhoài. Đã luôn nhủ phải tìm thấy mình, ôm lấy mình, yêu lấy mình.
Đêm qua cứ níu lấy những giờ phút cuối của tháng 7, có lẽ vì có nhiều điều chưa bắt đầu mà tháng 7 đã qua rồi. Và có lẽ vì chưa kịp cùng Người ngồi một đêm kẹt mưa mà tháng 7 đã qua rồi. Và nay tháng 8 tới, thời gian luôn rõ ràng ở đó, nhưng mỗi khi một dốc mốc có sức gây hấn đủ lớn – THÁNG xảy đến, ta không khỏi bất ngờ.
Sáng nay đã thấy những quả thị vàng trong chợ nhỏ. Vẫn luôn sẵn niềm yêu mến mùa thu, nhưng lại không hân hoan như mùa thu của mấy năm về trước. Mua ba quả thị mười nghìn đồng, cứ nghĩ, sao mà Thu đã tới rồi. Có một phần lắng lo, sợ hãi. Và một con người khác trong ta, lại bồi hồi mơ về phố xá mơ màng, những áo khoác nhẹ, khăn mỏng và những cuộc trò chuyện thì thầm bên người, bên ly cà phê ấm. Rồi buồn và khao khát niềm yêu, những niềm yêu tự thân với người, với đời, với những nhỏ bé xung quanh; những niềm yêu không cần gì hồi đáp.
Tháng 8, vẫn là gác nhỏ của Đinh. Một mình rồi lại ngồi giữa náo nhiệt của tiếng Việt, tiếng Anh. Không thấy mình ở đâu. Kẻ đến Người đi và ta ở lại. Dường như luôn là ta ở lại. Và mãi rồi chỉ riêng ta luyến nhớ. Đôi khi muốn lên một chuyến tàu, và đi mãi, đi về phía xa xôi nào, một mình. Biến mất và không còn thấy bị bỏ lại, không còn thấy như đang đi ngược chiều tất cả.
Nhớ lại, người đã bao giờ ngưng một giây phút, đặt cho ta một câu hỏi và chờ đợi câu trả lời. Còn ta, vẫn luôn khát khao được trả lời. Trả lời bằng tất cả nồng nhiệt, ngô dại của kẻ không biết toan tính trong những niềm yêu.
Mùa thu đến, chốn cũ bị dỡ bỏ. Và gói lại rồi, những buồn vui của biết bao năm, ra đi rồi trở lại. Tìm lại sao được, tia nắng của một sáng sớm mùa đông lấp lánh trên bó hoa thơm và dáng ai phà khói thuốc trước hiên. Tìm lại sao được, bóng dáng của chàng trai mặc áo choàng và đeo khăn ấm, đứng trước cây đàn và hát tình ca. Tìm lại sao được, những lần nghe đài báo gió lạnh về, tối đến là khăn áo ghé qua, uống một ly ca cao nóng và nghe chút dịu êm rồi về.
Mùa thu đến, ta còn lại gì? Có lẽ vẫn đi tiếp bằng những giấc mơ hoang.
Hà Nội, 1/8/23.
RECENT COMMENTS