em vào công viên
ngồi dưới một gốc cây
vừa vặn thân cây lấp tối thân mình
đốt một điếu thuốc
vị đắng lan trong miệng
và em nghĩ
cuộc đời đâu đã đắng cay đến thế
với em
anh nói xem
anh đã bước đi thế nào
khi thấy mình không làm nên giá trị trên đời
anh sẽ nói
chúng ta luôn phải đi tiếp có phải không
một chú chó với dây đeo ở cổ dừng trước mặt em
như nói rằng, đây tôi đã có chỗ để về
như nói với em
“cô luôn có thể tìm thấy cho mình một chỗ trong đời”
em không muốn nói với ai
về nỗi buồn trong lòng
vì em còn cảm thấy được làn gió mát xôn xao tàng lá trong đêm
cuộc đời đâu đã đắng cay đến thế
với em
“L’amour les Baguettes Paris”
giai điệu của kỉ niệm đêm hè
của những đêm thương mình bứt rứt
của cô đơn và khao khát yêu đương
khao khát một tuổi trẻ với mắt lấp lánh xanh và làn tóc rối
của lạc lõng không thuộc về
mùi khói thuốc đây
đưa em đi xa đâu đó
một mình
trên những miền đất lạ
bên dòng sông
bên thành phố
và thèm rúc vào mùa đông
để nỗi buồn núp vào trong cổ áo
khăn ấm che đi khuôn mặt
thế là biến mất
khuôn mặt biến mất
và em biến mất
ừ anh biết đấy
có đôi khi ta ước mình có thể biến mất
có đôi khi điều ta nghĩ được chỉ là “muốn biến mất”
nhưng mà
cuộc đời đâu có đắng cay đến thế
với em
bởi vậy nên
em đã vô cùng khổ sở
Hanoi, 20/9/23.