Tháng Mười thế là đã tới, chẳng mấy mà ta sẽ ra phố với áo len, áo choàng, khăn ấm.
Thàng Mười, trời trở gió. Em hồi hộp. Hồi hộp vì cái se lạnh lên lỏi vào thịt da qua lớp áo vải thưa. Hồi hộp vì những nỗi buồn còn ngay đây, những nỗi buồn đến một cách không thể ngờ. Nỗi buồn về những cảm xúc nào đó bỗng chốc không còn sáng trong, không còn như một tín ngưỡng, như một nguyên tắc. Nguyên tắc không bao giờ là điều gì cứng nhắc, nguyên tắc giữ ta lại, giữa những cơn say.
Và em cúm… đúng mùa. Sau một năm, cơ thể đã thực sự thuộc về Hà Nội. Nghĩa là cứ đến mùa thu sẽ cúm. Thế nên đôi khi cái ho khan, sụt sùi nơi mũi đã làm mùa thu của em đúng là mùa thu của em.
Đi trên phố, em nghe nhạc Đỗ Bảo với Trần Thu Hà, Lê Hiếu, Nguyễn Ngọc Anh hát. Và nắng tô màu cho mái tóc em. Mùi thơm từ nước hoa, sực thơm cả mùa thu.
Em nghĩ về họ – những ai đó đến và đi – để lại trong em nỗi buồn. Ai đó không đi cùng em đến một chốn dịu dàng của Hà Nội – nhưng họ luôn là người gợi nhắc em. Ai đó chưa cùng em ngồi ở Đinh, nhưng nhìn vào bức tường, bóng họ neo đậu ở đó, uống cà phê, suy tư và hút thuốc. Như em là người độc dành trên con dốc của Đà Lạt một đêm mưa, những đêm trên phố vắng lặng của Hà Nội này đây, em vẫn một mình.
Em muốn viết điều gì rõ ràng, rành mạch, em muốn có một cái dàn ý cho những điều nghĩ suy trong đầu. Nhưng khi đi bên mùa thu, đi bên những điều gì đó không tên, em không biết phải sắp xếp lại thế nào.
Anh đã ở đâu, đi bên tình yêu cùng với ai. Bình cúc vàng héo ở một góc tường trong một ngày chủ nhật. Có lẽ họ chờ thay mới vào thứ hai. Anh đã đi bên ai, trên những cung đường mùa thu, mùa đông im lặng. Có cô gái mặc váy dịu dàng bên chàng trai. Anh đã ở đâu trong một đêm thu nhiều gió này. Tình yêu của anh đặt vào ai, những ai, những điều gì. Liệu có khi nào, ta cụng với nhau ly rượu ấm, màu nho, màu vàng cam. Hãy uống ly rượu ấy với tất cả ý niệm về chúng ta – rằng chúng ta không là ai cả, không biết năm tháng dài rộng bao nhiêu, không biết ngoài kia tồn tại điều gì, không biết có ai đó thuộc về chúng ta hay ta thuộc về ai. Mùi hương trầm và tiếng máy đánh trứng cho món cà phê. Anh nghe thấy không, từ trên cung đường nào, anh đang chạy, đang đi, cái mùi gì đó từ cuộc sống. Mùi nỗi nhớ, mùi môi thơm, mùi gì nhàn nhạt vương trên áo ai, mùi của những cái ôm không đại điện cho điều gì.
Nguyễn Ngọc Anh hát “Thu thắp hai hàng lượt là hương gió/ Màu trắng lưa thưa mùa hoa đón đưa/ Xõa tóc bay dài chiều phố trăng ru/ Em có nhớ lời hò hẹn sớm trưa.” Tóc em đêm thu bay dài, còn những hò hẹn sớm trưa nào dường như đã khóa lại, ở ô cửa tầng 1, tầng 2 của góc quán quen giờ chỉ còn dĩ vãng.
Sau đêm trở gió em mặc áo thun vào sáng sớm. Ngồi trên xe buýt sáng mai. Uống cà phê và lại ở đây nhìn mọi người. Em nghĩ về một câu chuyện với cái tên “Nghi thức của một sự chấm dứt”. Những dấu sắc đọc lên cứ dấm dứt, đúng là có những điều đang dấm dứt trong trái tim mùa thu của em. Em muốn cắt đứt điều đó, như cắt đứt cho đau cho gãy và trống rỗng một đoạn ký ức.
Anh đã đi đâu hay vẫn luôn ngồi đó, có thì thầm với chính mình không. Thì thầm rằng có những nỗi thất vọng lại quan trọng với mình đến thế – nỗi thất vọng nói cho mình biết, hóa ra, mình đến đây có một sứ mệnh gánh vác nỗi buồn.
“Hành trang của em hành trang để yêu/ Chỉ là con tim nhỏ bé rung động/Mà chẳng thể đến bất cứ nơi nào/Ồ dẫu cho nơi rất gần/Ồ dẫu thật gần như là tim anh”. Bây giờ Trần Thu Hà đang hát, nhưng mà em nghĩ rằng, trái tim anh không bao giờ là gần cả.
Tháng Mười trời trở gió, em muốn đi xa, đâu đó, miền nóng hay miền lạnh, thoáng chốc hay dài lâu. Nhưng để quên tất cả, bạn bè, tình yêu; để lấy lại những cô đơn trong lành cho trái tim. Nhưng em biết rằng sẽ chẳng thể đi đâu, lúc này, nên nỗi băn khoăn vẫn còn theo mãi, đến hết mùa thu, mùa đông, đến khi nào gặp anh.