Thời gian nhanh một cách thần kỳ. Nay đã là ngày mười chín tháng Mười.
Em ngồi ở quán cà phê bên cạnh một cái hồ nhỏ, chẳng biết tên, ghé vào chỉ vì ở đây nắng sớm xiên xiên. Nhưng em đã từng ngồi bên hồ thế này chưa? Ngồi bên Hồ Xuân Hương Đà Lạt thì khác. Chắc là chưa.
Hôm qua, một người bạn gửi thiệp mời cưới. Hôm qua em xóa hai trang fanpage. Hai sự việc không liên quan hệ quả gì. Nhưng đó là cách (có) một ngày đã diễn ra như thế. Mỗi dòng viết chẳng đầu chẳng cuối, nhưng suốt bao năm nó đã là em, dẫu phần lớn không phải là những điều lạc quan. Và ở đó có dấu vết của kỉ niệm, đêm mưa ngày nắng và bước chân em lang thang ở những thành phố, dấu vết về một ai đó hay những ai đó, đến rồi đi hoặc thoáng bước qua. Dấu vết của cô đơn thật rõ ràng.
Em đọc hết “Tôi nói gì khi nói về chạy bộ” của Murakami, nghĩ sau tuổi 30 có lẽ sẽ đọc thêm lần nữa. Qua thời gian, cuốn sách có thể trở nên vừa vặn với những trải nghiệm của mình hơn.
Phần lời bạt ở cuối sách, ông nói về kỉ niệm. Những kỉ niệm thường có sức mạnh đối với em. Dù là những kỉ niệm bâng quơ.
“Vào những năm 80 ở Tokyo, tôi thường chạy bộ mỗi sáng và thường chạy ngang một người phụ nữ trẻ rất quyến rũ. Chúng tôi chạy ngang qua nhau khi chạy bộ trong vài năm và dần dà biết mặt nhau rồi mỉm cười chào nhau mỗi khi chạy ngang. Tôi chưa bao giờ nói gì với cô ấy (tôi quá nhút nhát), và dĩ nhiên còn không biết tên cô ấy nữa. Nhưng nhìn thấy gương mặt của cô ấy mỗi sáng khi tôi chạy là một trong những niềm vui nho nhỏ của cuộc đời. Không có những niềm vui như thế, khá là khó mà thức dậy và đi chạy bộ mỗi sáng.”
Em đã từng lấy những điều như thế làm động lực để bước đi vui vẻ mỗi ngày – anh mắt, nụ cười, cái lướt qua ai đó. Nay đã là kỉ niệm. Nhưng sẽ lại có thêm những kỉ niệm khác.
Tháng Mười đã lại sắp qua, nhưng tiết trời lắm khi còn oi nóng, chưa có một đợt lạnh đủ để mặc cardigan hay áo len dày một chút. Những sáng sớm trên đường ra bến buýt bắt xe đi làm, em thường đi ngang một người đàn ông, vào đúng cái khoảng vừa qua ngã ba của khu đô thị cũ. Anh ta chạy bộ sáng sớm. Mỗi lần đi qua là một lần nhìn vào đôi mắt (nhau) sau cặp kính. Như Murakami, có lẽ em sẽ chẳng bao giờ biết tên anh ta và thậm chí, cũng không mỉm cười chào nhau gì cả.
Thời gian sẽ trôi qua, một tháng, một năm và nhiều năm. Mọi thứ sẽ thành kỉ niệm cả, đoạn đường đi bộ ấy. Cùng những điều buồn bã của tháng Mười này nữa, sẽ qua thôi.
Nghe đâu một cơn bão đang tới gần. Cuối tuần trời sẽ mưa, em sẽ đeo chiếc ba lô với vài bộ quần áo đến một thành phố khác – dẫu là thành phố quê hương vì công việc vài ngày. Vẫn luôn nhớ Hà Nội, dù đi chẳng lâu la gì và dù vẫn luôn muốn đi xa.
Em viết trong một tấm bưu thiếp được tặng từ một sự kiện rằng, “Luôn có một lối đi cho mọi cuộc hành trình”. Mong rằng em, tìm thấy lối đi ấy để đi những hành trình mình muốn.