Thế mà đã trôi qua những ngày đầu của tháng 12. Thời gian khi nhìn lại bao giờ cũng khiến ta thảng thốt, dẫu một ngày, một tuần hay một tháng. Thế nhưng những năm tháng tuổi trẻ nào có ý thức được điều đó. Nên thời gian cứ thế tuột khỏi tay.
Mùa đông, em đi trên đường hay nhớ về quán cũ êm đềm. Nhưng chỉ còn là hoài niệm. Những hoài niệm rồi cũng dần phai theo năm tháng, chỉ còn ta là ở lại và rồi già đi.
Mùa đông, những hàng cây lặng lẽ, dẫu có trút lá cũng cứ lặng lẽ. Em đứng dưới hàng cây và di di mũi giày. Khăn ấm che nửa khuôn mặt, tay giấu trong túi áo khoác.
Mùa đông, những bế tắc đặc quánh như cái lạnh bao quanh lấy em. Đôi khi ngộp thở, mà nước mắt không thể rơi. Đời sống cứ thế trôi đi làm lấp mờ những xước xát cũ. Nhưng có những mất mát chẳng bao giờ chạn kín được, cứ ở đó thôi. Nên dẫu có trốn lẫn vào khu rừng, dẫu chui vào được lớp vỏ cây, cũng không thể lặn tăm những dấu vết. Dấu vết của hạnh phúc thường dễ lu mờ hơn là dấu vết của nỗi đau.
Em nghĩ như vậy cũng chỉ vì đa mang, buồn nỗi buồn của những ai những ai. Em nghe sách nói về tâm lý học nói đến quan điểm của tâm học Alfred W. Adler rằng, quan hệ giữa người với người là nguồn gốc của cả phiền muộn lẫn hạnh phúc. Quả là vậy. Có bao giờ ta có một đời sống trọn vẹn nếu không sống trong mối quan hệ giữa người với người cơ chứ. Muộn phiền và hạnh phúc làm nên cuộc đời.
Em hay nhớ ông Nội khi mùa đông, vì ông mất vào mùa đông và vì những hình ảnh của ông trong ký ức thường gắn liền với mùa đông hoặc độ sang xuân mà trời còn lạnh. Em nhớ được ông bế trên tay trong chiếc ảnh chụp bên bờ sân, nhớ ông ngồi cười khề khà ở hè nhà giữa trưa mùa đông, nhớ ông móm mém ăn chiếc bánh đậu xanh, nhớ ông quàng chiếc khăn len màu xanh em đan với nhiều mũi đan lỗi, còn có cả hình ảnh ông quàng lá cờ tổ quốc vào mùa đông. Và nhớ những chuyện buồn thật buồn, thương thật thương khi sức khỏe của ông rất yếu. Thế mà mọi thứ đã thành chuyện để nhớ lại, thành ký ức để kể.
Mùa đông, em có bàn tay và bàn chân lạnh. Bàn chân lạnh khiến giấc ngủ không yên, bàn tay lạnh chạm vào ai cũng khiến mọi người giật mình.
Mùa đông, áo khăn thơm mùi nước hoa. Mái tóc thơm mềm sau khi gội trở thành niềm an ủi trong đêm chới với giữa cơn đau những-ngày-con-gái.
Và mùa đông tới rồi, em có đứng chờ ai dưới hàng cây thì thầm những niềm vui, những trăn trở khi thời gian trôi.
Hà Nội, 12/2023.