/ Một sáng đi trong Tô Hiệu, chú chủ quán cửa hàng sửa loa thùng bật một bài hát về Hà Nội. Một người già đi ngang mình gọi vào nói: “Bác ơi, mở bài hát về Hà Nội hay quá.”. Lối đó rộn ràng chợ nhỏ với góc bán hoa, góc bán quả, có gánh xôi sáng mà mỗi lần ăn cô bán xôi chỉ lấy năm nghìn đồng.
/ Những ngày đi làm, vào lớp, mấy bạn nhỏ hay cầm tay rồi ôm ôm. Hôm mặc cái áo len nhiều màu, ai ai cũng “Cô ơi, cầu vồng.”, “Cô ơi, rainbow”, rồi túm lấy áo đếm đếm những màu gì màu gì trên áo mình.
/ Chị T trong Tp. HCM nhắn bảo, về Đường sách làm với chị không. Nhưng bây giờ đã rẽ hướng rồi. Chị bảo, “yêu quý em” và thích năng lượng từ X khi nào cũng thơ thơ. Bảo vào Sài Gòn thì nhớ ghé Đường sách đi dạo.
Đường sách sẽ luôn là nơi đầu tiên mình muốn ghé lại khi vào Sài Gòn. Suốt quãng thời gian ở đó, mưa, nắng gì đều qua. Có biết bao kỉ niệm với mọi người, với mình. Còn có hẳn một bài trong bản Kỷ yếu 5 năm của Đường sách ^^.
/ Đêm ấy, lần đầu tiên mình chơi trò Mèo nổ. Cảm thấy mình không hợp với những trò chơi tính toán như vậy. Bữa đó mình ngồi cùng bốn người là hai cặp đôi yêu nhau. Bữa đó mình không tham gia vào những câu chuyện, nói về bản ngã, nói về nghệ thuật, phim, ảnh. Như vậy mình sẽ bớt trống rỗng trên đường về.
– Em yêu tóc em xanh đen và mềm mượt sau mỗi lần gội
Em yêu mùi thơm của lọ nước hoa dùng mấy năm qua – cái mùi cuối mới ngọt lành làm sao.
Em yêu nắng mùa đông
đậu trên ghế
và trên cây lá
Em yêu những câu thơ buồn
nỗi cô đơn và đớn đau giấu kín sau từng chữ
Những vỡ tan ở đây, đứt gãy ở đây, sâu trong lớp vỏ cây
Có lẽ em cần một cái chổi, để quát sạch đi những vụn vỡ, những mùn cây đã rơi xuống.
– Em nghĩ về quả quýt mùa đông, như nhớ về trái cam mùa hè. Bây giờ những kỉ niệm đã phai, thực là đã phai. Uống Old Fashioned đã không còn lao xao đêm hè, dẫu vẫn còn hình dung được con phố nhỏ im ắng khuya đêm. Kỷ niệm nhạt phai, em còn lại gì?
– Anh ở đâu? Có một bức thư gửi đi chẳng có hồi âm, vì không có hồi âm nên họ vẫn là ai đó trong lòng mình, dẫu chẳng rõ hình dung.
– Em đọc được một đoạn (Marcus Aurelius viết trong tác phẩm “Thiền định”) thế này: “Con người cố gắng chạy trốn – bằng cách về nông thôn, ra bãi biển, đi lên núi. Bạn cũng ước mình có thể làm vậy. Điều ngu ngốc là: bạn có thể chạy trốn bất cứ khi nào mình muốn. Bằng cách đi sâu vào nội tâm. Chẳng có nơi nào bình yên – tránh xa khỏi moị sự quấy rầy – hơn là chính tâm hồn bạn. Một hồi ức về hiện tại, và ở đó chính là sự tĩnh lặng tuyệt đối.”
– Quán cà phê ngày mưa, mùi thuốc lá phảng phất và giọng cô ca sĩ hát bài Giáng sinh ấm áp. Em nhớ Pleiku buồn ngày mưa ấy. Và em nghĩ, tất nhiên ai cũng cần một người “with compassion”, exactly, a kind person, tử tế với chính mình, tử tế với em và tử tế với mọi người.
…