Mùa đông, thế mà việc lạnh việc rét cứ như những giấc mơ, đến đi rồi lại đến. Và như những người, chưa gần đã vội xa.
Em gửi đi đôi lời nhắn gửi, nhận lại đôi lời, thôi cũng cứ cho rằng đó là lời nhắn gửi đi. Nhưng tâm tình khác nhau. Họ chắc đã ngồi đó với áo len, mũ lưỡi trai và hẳn là với người yêu dấu giữa những xốn xang mùa đông.
Còn em, em chấp nhận rằng đôi lần trái tim mình chơi vơi, như con diều gặp gió nhưng gió không đủ mạnh, thế là cứ lững lờ giữa không trung rồi dần đáp xuống.
Như thế, dẫu sao cũng dễ thở hơn, dễ bước tiếp hơn là chấp niệm với câu hỏi rằng “mình không đủ tốt hay sao”. Tự tin một cách khiêm nhường là điều cần được bồi đắp.
Mùa đông, thế mà cứ nhớ là bài thơ mùa xuân của chị Lan Tử Viên.
“Em muốn
Chạm vào một vỏ cây đơn độc
Giữa mùa xuân
Em muốn
Chạy thật nhanh trong gió
Như khi cùng bạn băng qua ngã tư đèn đỏ
Tóc rối cười xòa với mặt trời
Chỉ mặt trời hiểu
Mùa xuân không có lỗi
Em muốn nắm tay anh
Bước qua những nỗi buồn dài”.
Em đã chạm “một vỏ cây đơn độc” trên đường với niềm mến và cả niềm thương khi thân cây xù xì bị người ta đóng quá nhiều đinh. Nhưng cây mạnh mẽ, một vài vết đau không thể khiến cái cây chết đi. Những chỗ bị tổn thương dù không lành lại, nhưng chắc rằng cây có thể quên đi và sống tiếp.
Em nghĩ, những “nỗi buồn dài” của mùa đông, là gì nhỉ? Là dẫu mình làm gì hoặc mình không làm gì, một vài tổn thương nhỏ nhặt vẫn cứ gây hấn. Trái tim được dịp nhiều lần mềm yếu. Là những nỗi buồn của một tuổi trẻ nhạt nhòa. Là khi đếm lại những vết cứa từ thế giới này cứa lên mình, và tự hỏi, mình có ổn không, sức khỏe tâm trí, tinh thần này liệu ổn chứ!
Em cùng bạn đi xem bộ phim “Một mình vẫn ổn’t”. Cách chơi chữ “ổn’t” như là mang hàm ý của một câu hỏi, “Một mình ổn thật chứ?”. Đây là một bộ phim nhẹ nhàng, hài hước và thông điệp của bộ phim với em là đúc kết đơn giản thôi, nhưng không phải khi nào ta cũng nghĩ cho thông suốt được.
Một mình ổn khi mà chúng ta chấp nhận những giá trị của những mối quan hệ trong quá khứ. Một mình vẫn ổn khi ta không bị ràng buộc bởi những mối quan hệ, khi ta không chạy trốn khỏi nó. Và một mình vẫn ổn, không có nghĩa là khi ta bên cạnh ai đó ta không còn cảm thấy thoải mái, tự do. Bởi suy cho cùng, một mình hay không, đó là một sự lựa chọn, sự lựa chọn để mình hạnh phúc.
Nhân vật chính Hong-yo, anh ta một mình nhưng không phải một mình. Anh ta mỗi ngày đều sống với sự đấu tranh đau đáu rằng, một mình vẫn ổn. Em nghĩ rằng, ổn là khi ta không phải phủ định điều này để khẳng định điều kia, là không phủ định tình yêu, là không phủ định sự ảnh hưởng của một người, của một vài người đến ta.
Mỗi người sẽ có góc nhìn khác nhau với cùng một chuyện. Những gì đã qua, khi ta kể lại, dù ít dù nhiều cũng là sự tô vẽ lại với đôi chút thiên kiến, với ý muốn của ta-hiện-tại. Khi kể lại, ta dễ ký-ức-hóa chúng thành những điều lãng mạn, thành những điều khiến ta cảm thấy mình tốt đẹp. Bởi thế, có nhiều chuyện trong đời, ta không nói được đúng-sai chắc chắn.
Bây giờ trời bắt đầu trở gió lạnh thật rồi. Một mình đối với em, nhìn nhận cũng không biết có thực sự ổn không. Nhưng một mình cạnh mùa đông thì như một nghi thức. Thứ nghi thức có thể lấp đầy em trong nhiều năm qua. Thứ nghi thức mà dẫu có bên cạnh ai đi nữa, em cho rằng chuyện “một mình” vẫn cần và vẫn ổn.
Hanoi, 16/12/23