Bất tử – Xin đừng đứng bên mộ tôi và khóc
Xin đừng đứng bên mộ tôi và khóc
Tôi không ở đó, tôi đâu ngủ quên đời
Tôi đang là ngàn cơn gió thổi
Tôi đang là tuyết lấp lánh ngoài kia
Tôi đang là muôn vàn hạt nắng
Tôi đang là màn mưa nhè nhẹ mùa thu
Khi người thức giấc một sớm mai ắng lặng
Tôi là cánh chim chao liệng tự do
Và trong đêm tôi là vì sao lấp láy
Đừng đứng bên mộ tôi và khóc,
Tôi không ở đó, tôi đang sống mọi cuộc đời.
Dịch (theo trí tưởng tượng của mình) từ bài thơ “Do not stand at my grave and weep”.
Theo thông tin từ trang Thivien.net, “Do not stand at my grave and weep” được Clare Harner đăng lần đầu tháng 12-1934 trên tạp chí thơ The Gypsy với tiêu đề Immortality và ký tên “CLARE HARNER, Topeka, Kan.” (Clare Harner ở Topeka, Kansas).
Sau này, có thông tin cho rằng, bài thơ này là của bà Mary Elizabeth Frye (1905-2004), một bà nội trợ và bán hoa ở Baltimore. Frye từng kể bà viết bài thơ này trên giấy gói hoa tặng một vị khác có mẹ ốm và đã qua đời ở Đức, vào năm 1932.
“Trong khi đó, theo một số tài liệu hiện còn tìm lại được, xác thực nhất là trang tạp chí The Gypsy đã được Harner đăng bài thơ này năm 1934. Theo dữ liệu phả hệ, anh trai thứ hai của bà là một giáo viên ở địa phương, qua đời tháng 11-1932 khi 31 tuổi. Do đó bài thơ này có thể được sáng tác một thời gian trước thời điểm đăng báo. Ngoài ra, một bài viết của Samuel L. Trusty tháng 9-1938 và đăng trên báo Kansas city bar bulletin (số 15, tháng 12-1938) đã trích dẫn đầy đủ “bài thơ Immortality nhỏ và đẹp đẽ của Clare Harner”. Hay một mẩu tin trên báo The Sedalia Democrat ngày 8-9-1950 có đoạn “Bà Wilford Acker đã thực hiện một lễ tưởng niệm ngắn bà Vogelbaugh. Khi kết thúc, bà đọc bài thơ Immortality của Clare Harner.”” – từ Thivien.net.
Tuy nhiên, hiện nhiều tài liệu vẫn cho rằng bài thơ này là của Fyre và tồn tại nhiều dị bản.
* Bản gốc
Immortality (Do not stand at my grave and weep)
Do not stand
By my grave, and weep.
I am not there,
I do not sleep—
I am the thousand winds that blow
I am the diamond glints in snow
I am the sunlight on ripened grain,
I am the gentle, autumn rain.
As you awake with morning’s hush,
I am the swift, up-flinging rush
Of quiet birds in circling flight,
I am the day transcending night.
Do not stand
By my grave, and cry—
I am not there, I did not die.
***
Mình thường cảm thấy ký ức hay những gì đã diễn trong quá khứ của thế giới này thật kỳ diệu. Đặc biệt là khi tình cờ được biết đến ai đó, điều gì đó – một nhà văn, một bài thơ, hay việc nhận ra giữa mọi người, giữa mọi việc có một mối liên hệ.
Thế giới này vận hành với những mối liên hệ nho nhỏ, rồi lớn dần và bao trùm. Mình bỗng nghĩ rằng, khi giải quyết ổn thỏa được những mắt xích nho nhỏ của đời sống cá nhân, ta có thể mang đến hạnh phúc cho người ta thương yêu.