Tháng Tám, mùa thu đã về chưa? Tháng Tám, trái tim tôi buồn quá!
Cái “dải” ngày vắt từ mùa hè sang mùa thu thật ngắn ngủi, chớp xoẹt như một cái liếc mắt. Tháng Bảy vẫn còn là một chiều mùa hè, sáng tháng tám đã là một sớm mùa thu. Kỉ niệm mùa hè vẫn chưa phai. Dù là niềm vui hay nỗi buồn. Dù là cái se sẽ lạnh vẫn chưa thật rõ ràng. Dù phố nhỏ sau đêm mưa vẫn ngòn ngọt mùi mùa hè. Dù chắc là sang đến tháng Chín thời tiết vẫn còn những ngày oi bức.
Đó một chiều mùa hè tháng Bảy, tôi bước thật nhanh qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ. Tôi muốn sang bên kia đường và đi chậm lại, chậm lại nhìn mấy cái cây, ngắm nghía quán cà phê nho nhỏ mới mở trên một phố xá thoáng sạch; trước khi buổi workshop bắt đầu. Trong giây phút ấy, tôi bắt gặp ánh mắt một người. Họ đứng đó, dường như có chút thầm “a” khẽ qua anh mắt. Cuối cùng tôi vẫn bước đi thật nhanh, vòng quanh một ngã tư. Họ đã cùng bạn đi về phía một ngã tư khác, nhưng tôi luôn cảm giác họ đang nhìn theo mình, như nói rằng “Xem kìa, sao cô bối rối, lúng túng thế kia!”.
Thật kì lạ. cho đến khi nhìn thấy nhau thêm một lần, hai lần nữa, tôi đã không thể nhìn thẳng về phía đối diện. Tôi đứng lấp sau một kệ sách lớn trong nhà sách, tôi đứng bên rìa phòng chiếu phim để không thấy được họ qua khóe mắt.
Thật kì lạ. tôi và họ chưa từng nói với nhau một câu. Tôi và họ là những người xa lạ. Tôi những muốn nói rằng chúng tôi là những người xa lạ. Nhưng xét lại, “chúng tôi” là từ chỉ hai người, một nhóm người có (hành động) liên quan đến nhau, dù mục đích của hành động mỗi người hướng đến là khác nhau, dù “chúng tôi” ấy hoàn toàn gồm những người xa lạ. Đến mức không thể dùng từ “chúng tôi”, thì thế đấy, trái tim tôi buồn biết bao.
Tôi đã từng trải qua cảm giác này, gặp một người ở một hè khác trong đời. Họ đều là những người tôi không thể dùng từ “chúng tôi”. Thật là những kỉ niệm có chút đau đớn nhỉ. Dường như những kỉ niệm mùa hè đều có chút đớn đau cho tôi. Nhưng lâu rồi, khi tôi thích một người, tôi thường tự hỏi “Chuyện tiếp theo là gì?”, “Có thể đi đến một điều gì đó không?”. Không gì cả, và tôi không bao giờ nói ra điều đó.
Tôi xem phim “Người đàn ông may mắn”, cuộc gặp gỡ cuối của hai nhân vật chính trong phim có đoạn:
“- Làm em đau nhiều chứ?
– Tôi không muốn thay đổi điều gì trong đời. Ngược lại, tôi rất vui khi được gặp anh. Chỉ với niềm vui và nỗi buồn anh mang đến… giúp cuộc sống của tôi có ý nghĩa. Trường học tôi lập nên, công của anh cũng nhiều như công của tôi vậy.”
– Cảm ơn.”
Đây là một bộ phim thật hay. Đoạn kết và những lời cuối ấy thật đau đớn. Bộ phim có nhiều điều hơn thế, tình yêu chỉ là một trong số đó. Nhưng tình yêu là điều quan trọng với chúng ta và tình yêu của ta thực sự không liên quan đến người khác, kể cả là người ta yêu. Gặp gỡ rồi chia lìa. Ta phải chấp nhận đau đớn này, nhưng vẫn yêu là quyền của ta, ta cứ yêu người mà không chờ đợi một cái kết tốt đẹp là quyền của ta, dù người có lãng quên hay dù cả hai vì khác biệt quá lớn mà không thể bên nhau.