Cuốn sách là cuộc sống của những người trẻ ở ngưỡng 30 tuổi, hơn 30 tuổi. Sự đan xen giữa thời gian hiện tại và những thư email hai người bạn Eileen và Alice gửi cho nhau kết thành một quá trình phản tư, quá trình đi tìm mình hay nói đúng hơn là quá trình chấp nhận mình.
Nếu bạn đọc cuốn sách vào thời điểm bản thân cũng chấp chới chơi vơi, thực là cảm thấy thêm chơi vơi. Nhưng sau khi đọc và sự hiện diện của cuốn sách có thể là lời nhắc, có thể cho bạn thêm động lực chấp nhận nhìn thẳng vào hiện thực. Thực vậy, khi ở độ tuổi 30 và hoài nghi về mình lẫn thế giới, chấp nhận hiện thực đúng là cần có động lực. Hiện thực là có tổn thương, có những khiếm khuyết, những lỡ làng. Dù hiện thực không như tưởng tượng thì hiện tại là “cuộc sống duy nhất” ta đang có.
Mỗi người một lựa chọn sống, có hoặc không có đức tin, nhưng rút cuộc ta vẫn luôn sống với cả khổ đau và hạnh phúc. Cuộc sống trông có vẻ khó khăn, trông có vẻ là một cuộc đấu tranh mỗi ngày và không biết thế nào là một cái kết tốt đẹp; nhưng trong vài khoảnh khắc, ngay lúc đó hay khi nghĩ lại, ta cảm thấy mình hạnh phúc, đó là tất cả rồi.
“Thế giới tươi đẹp, người ở đâu?” có nhiều điều khiến bạn gật gù, khiến bạn suy nghĩ. Những quan điểm, phân tích cá nhân của các nhân vật về tình yêu, về gia đình, về việc liệu ta có góp phần gì cho thế giới này, về đức tin, về nghệ thuật…
Cuốn sách có những đoạn khiến mình nhớ đến “Anh muốn mình sống mãi những mùa xanh” chị Nguyễn Thiên Ngân dịch từ bài hát “The summer” của Josh Pyke.
“Những ngôi nhà xung quanh họ
cũng chìm trong yên tĩnh, trông kiên cố với những tấm ván sàn đóng bằng đinh, với những viên gạch bóng loáng dưới ánh nến. Khu vườn mờ ảo im lìm. Biển vỗ yên bình ngoài cửa, thổi từng đợt không khí mặn mòi qua cửa sổ. Cô nghĩ về việc Alice sống ở đây. Một mình, hoặc với ai đó.”
Và bài thơ thì thế này:
“Nếu có thể đóng chai được gió biển
Anh sẽ mang nó đến nhà em
Đổ từ từ qua khu vườn đêm
Bản lề cửa sổ sẽ biến màu rỉ sắt
Như những con thuyền nằm uể oải trên bờ cát phẳng
Trong mùa hè động biển
Áo quần sẽ khô cong trên những dây phơi
Trong túi áo có vương vài hạt cát
Còn hồn em thì thênh thang bát ngát…
Nhưng thời gian, thời gian!”
…
Ôi thời gian! Những cơn mưa đến và kéo mùa hè đi, cho một mùa hè nữa lại sắp xa rồi.
Còn thế giới tươi đẹp, người ở đâu? Có lẽ là trong từng ý nghĩa về cái đẹp và hiện thực trong đời sống này.