Một tối thứ Sáu, tôi ngồi trên xe bus trở về nhà, đèn đường vàng chiếu qua cửa kính. Ngoài kia, thế giới đang trôi. Một ngày thứ Sáu đang trôi. Tôi nghĩ về những chiều tối thứ Sáu. Từng có thời điểm, tôi yêu vô cùng những tối thứ Sáu.
Một mình trong căn phòng thinh lặng giữa thành phố ồn ào, tôi nằm trên chiếc đệm đơn mỏng, hai chân hay dang rộng. Nằm đó và tận hưởng, đôi khi nỗi buồn, đôi khi nỗi nhớ, đôi khi là là mùi thơm của mái tóc mới gội, đôi khi là những nghĩ suy lạc lối. Có những tối thứ Sáu, tôi ngồi vào bàn, trên bàn là bình hoa hồng mua được từ chú bán hàng trên xe đạp, tôi uống một chai Blanc 1664, nghe Thanh Lam hát “Cho em một ngày”, viết vài dòng vào cuốn nhật ký. Có những tối và rồi đêm thứ Sáu, tôi ra ngoài, xem phim một mình, uống cà phê một mình, uống bia một mình và có khi ở “cái hầm” dưới lòng đất uống một ly Old-Fashioned và xem những người nghệ sĩ đàn, xem những ca sĩ nghiệp dư người Philipine hát nhạc La-tinh.
Nhớ về những tối thứ Sáu ấy, thấy sao mà lặng lẽ, sao mà cô đơn. Những cô đơn không tiêu cực. Những cô đơn ấy lấp loáng như đám hoa sử quân tử in bóng dưới đèn đường, lấp loáng một bóng dáng nhỏ nhoi trên phố đêm nhưng là một chứng minh mạnh mẽ cho sự tôi-có-mặt trên đời này, lấp loáng một đời sống tuổi trẻ với khao khát yêu nhưng không thành.
Nhưng, đã có những tối thứ Sáu là những cuộn trào của cơn đau tràn về từ mảng kí ức tối tăm. Tôi không cảm thấy mình bất hạnh, tôi chỉ cảm thấy mình đau khổ. Cái nỗi đau khổ ngày càng rõ ràng một điều rằng, đau khổ ấy là do tôi, dù tất nhiên trước đó có tác nhân gây ra. Có đôi lúc tôi đau đớn khi tôi nhìn và thấy tại sao mình đã quên đi những vết xước đau đớn đến như thế trong đời mình, quên đi rất lâu.
Những tối thứ Sáu gần đây. Tôi thường là trên xe bus về nhà. Và thường nhật, tôi ăn, tắm, tôi gội đầu, tôi kể hay làm gì đó mà mọi người nói rằng là cái-sự-ngáo-không-có-gì-bất-ngờ ở tôi. Rồi tôi ngồi ở một góc căn phòng, làm gì đó – đọc một cái Newsletter, đọc vài trang sách. Có khi thấy tẻ nhạt quá đời sống với những tối thứ Sáu như vậy.
Nhưng mà, thứ Sáu gần đây, cái tối thứ Sáu chúng tôi đóng cửa chờ cơn bão tới cho qua đi và sau đó là những mất mát đau đớn do cơn bão gây ra; thì thà là những bình thường tẻ nhạt. Những ngày vừa qua, mỗi lần đọc tin là một lần cầu mong trời ngớt mưa, cầu mong mọi người được có đời sống bình thường.
Viết đến đây, tôi lại chẳng biết mong gì cho những tối thứ Sáu riêng mình. Cảm thấy rằng, những khoái lạc và những đau khổ đều là đời sống. Nhưng cái ẩn sâu sau đau khổ, khoái lạc ấy là gì?
Hà Nội, tháng 9/2024.