Tôi bắt đầu cảm nhận thấy mùa thu khi một chiều tan làm gió hanh hao thổi. Cái hanh hao khe khẽ thôi, nhưng với niềm mong chờ suốt một mùa hè sao mà không nhận ra cho được chút mùa thu ấy.
Tôi ngồi thẫn thờ nơi góc phố quen, nhìn mấy cành cây đung đưa trong gió dưới ánh đèn đêm. Con đường ngay đó, xe cộ vẫn nườm nượp qua lại. Nỗi buồn vẫn sẵn đó, bỗng dưng thành trống rỗng. Trống rỗng ngay trước những ngày mùa thu đang tới, trống rỗng trước cái se sẽ lạnh an ủi mình.
Và rồi tôi lại thấy mình ấm ức. Những khi như vậy, những khi thấy thân mình ấm ức, tôi hay nhìn vào cái người đội mũ che khuất đôi mắt họ trong trí nhớ tôi. May sao không thể nhìn vào đôi mắt họ, bởi đôi mắt có nhiều điều biết bao. Nơi đôi mắt người khác ấy tôi thấy những xấu xí nơi mình, nơi đôi mắt người khác ấy đôi khi là cái mặc cảm không xứng đáng với điều gì nơi tôi, nơi đôi mắt người khác ấy đôi khi là hàm ý thôi ta ở lại phía sau sẽ không có tổn thương. Thế đó, sao mà nhiều điều trong đôi mắt người khác. Chỉ là, trước đôi mắt người khác ấy, tôi giấu đi cái ấm ức trong mình. Hoặc chỉ là họ đã đội chiếc mũ lưỡi trai, họ đã đội chiếc mũ tròn vành và không nhìn vào mắt tôi.
Rồi tôi thấy mình nhớ về chuyện cũ. Chuyện của mùa thu trước thì đã xa lắc chưa? Đôi khi xa lắc, vì mình không tin rằng có chuyện đó đã diễn ra. Đôi khi như mới đây thôi, như cơn say đêm qua còn gây váng vất vào sáng ngày hôm sau, cũng vẫn là vì tôi thắc mắc chuyện nào đó tại sao lại diễn ra. Rút cuộc “vì sao”, “tại sao” và chuyện tôi nhớ về chuyện cũ chẳng quan trọng gì. Quan trọng là nó đã diễn ra và quan trọng là nó đã trôi qua rồi.
Và tôi đã đi qua những tháng năm luôn có sự dự phần quan trọng của nỗi buồn, sự trống rỗng lẫn những ấm ức lẩn khuất trong tim. Bởi thế, những sáng mai vẫn thênh thang gió hát. Trái tim dẫu đi hoang rồi cũng quay về với những điều nho nhỏ giản dị gần kề, để nhận ra mình đang ở đây, mình đang được sống giữa mênh mang mọi người, giữa mênh mang những mùa của phố xá tôi yêu. Để mà bước đi và thì thầm hát “Làm sao khi con tim nhỏ bé mơ hoài những phút giây ôm lấy người”.
Có một đoạn trong bài tản văn của chị Lan Tử Viên luôn vang vọng trong tôi những ngày tuổi trẻ mà chẳng còn trẻ này:
“Cuối cùng, tôi vẫn phải bước qua một ngày, một tháng, một mùa. Đi hết mùa xuân, nếm đến tận cùng nỗi nhớ, và hiểu ra một điều thật giản dị: Darling strange days are over. Fears and tears, they’re gone. Người yêu ơi, những ngày lạ lùng đã qua đi rồi, nỗi sợ hãi và nước mắt cũng đã tan hết!’
Muốn lại là một cô gái tự do mơ mộng, bay bổng viển vông. Một cô gái không sợ hãi, không đắn đo. Một cô gái đôi mắt sáng, khuôn mặt tươi, bàn chân bồng bột. Một cô gái có trái tim như trảng cỏ xanh mùa thu.”
Người yêu dấu ơi, hãy luôn nở nụ cười sáng bừng những không gian nơi anh đứng. Tôi dẫu chẳng biết làm gì hơn để chạm đến, tôi dẫu luôn mơ về một phút giây nào đó trong quãng tuổi trẻ có nồng nhiệt có trầm lặng của anh, anh nhớ chúng ta đã chạm mắt nhau một lần, hai lần hay những lần nào nữa giữa đêm hè, trên con phố nhỏ hay bên hiệu sách. Như vậy, có lẽ cũng đủ rồi. Cho tôi được là “Một cô gái có trái tim như trảng cỏ xanh mùa thu.”
Hanoi, 23/9/2024.