Một tối mùa xuân, tôi ngồi cùng em tôi trên con phố quen thuộc. Những cây lộc vừng cuối xuân gầy ruộc xương cành. Có một khoảng thật bình yên. Tôi ngồi nghe em kể vài chuyện ở quê, chuyện em đi đá bóng với bạn mỗi tuần.
Tôi chọn một ly London Fog. Chỉ tại vì nhớ ra mình có cái áo khoác 2hand London Fog và hình ảnh cái tòa lâu đài cổ trong một sáng một chiều nào đó ẩm hơi sương ở thành phố Edinburg hiện lên trong đầu.Và quả là, uống vào miệng bồng bềnh mềm mịn như thực như không lại chầm chậm tan y như sương mù.
Tôi kịp chuyến bus cuối…
L’Amour, Les Baguettes, Paris bên tai. Nghĩ các nhân vật trong phim ở các cảnh quay trên tàu, chắc cũng là như vậy thôi. Phim là gì đâu nếu không là cuộc sống, hoặc là thêm vào những ước vọng của đời sống, của trái tim con người.
Tôi nhớ lại. Những giây phút kinh điển ở thành phố này dường như đã qua đi tất cả. Quán cà phê quen đóng cửa. Một người đã bước qua tôi. Những gì tưởng thân tình, tưởng nương náu cũng im bặt. Hoặc tôi, trong dáng hình của một lữ khách mà lại có phần quen thuộc, cũng dường như chẳng còn sót lại gì.
Một vài mối quan hệ tưởng như là chút cảm hứng cho một đời sống khác, khác với thường ngày, tan biến. Bởi thế làm gì có hai đời sống khác nhau nhiều đến thế, trong một người, có chăng chỉ là cái bề nổi hoặc chưa được nhìn thấu hoặc chưa được thừa nhận. Márai Sándor viết: “Hãy thích nghi với bản thân mình, với quy luật cứng rắn và không thể hiểu nổi của đời bạn, thứ đã chỉ ra chính xác thứ tự hành động của bạn, ý nghĩa và mức độ cảm xúc của bạn nữa. Đừng cố gắng tỏ ra khéo léo hơn, hiểu biết hơn, hạnh phúc hơn, nhiều khả năng hơn, hoặc bất hạnh và tuyệt vọng hơn như bạn vốn có. Quy luật này đã khắc bằng chữ lửa lên vòm tòa nhà của đời bạn.”
Thì thôi, mọi thứ đổi thay. Và ta thích nghi.
Nhưng bây giờ, có một thứ đòi hỏi ở con người năng lực thích nghi mạnh mẽ hơn. Đó là trí tuệ nhân tạo. Không chỉ thích nghi với những thay đổi to lớn mà AI mang đến, mà còn thích nghi cả với nỗi lo lắng, sợ hãi bởi sự tồn tại và lớn mạnh không ngừng của nó.
Trong một webinar về AI cho người non-tech, người hướng dẫn sau khi nói nhiều về bối cảnh sự phát triển của AI hiện tại; anh kết luận rằng, cuộc sống thực sự đã thay đổi rất nhiều so với vài năm trước thôi. Và có một vấn đề trong tương lai tới, đó là sự không công bằng về AI. Nghĩa là AI phát triển nhưng không phải ai cũng đủ mạnh-về tiền bạc để có thể sử dụng nó. Vì thực tế chi phí sử dụng AI không phải rẻ.
Nhân loại phát triển không ngừng, và bên trong mỗi người cũng luôn có những cuộc đấu tranh, về căn tính…