Hồi trẻ hơn bây giờ, mưa nắng dễ khiến lòng em trở nên hoang vắng. Tỉnh dậy trong một nhập nhoạng tối, trái tim hoang hoải và tan tác.
Chiều mùa đông nhiều năm trước, em từng hỏi một người rằng: “Có khi nào anh nghe một bài hát và bỗng dưng buồn đến phát khóc không?”
Họ bảo: “Ồ, anh chưa từng.”
Giờ thì khác.
Mưa nắng vẫn có khi làm em buồn. Nhưng một sáng ngồi ở Đinh, em nghĩ: Thực ra, nhiều chuyện từng khiến mình bận tâm, giờ đây đều thấy… không còn quan trọng nữa. Chúng chẳng là gì so với khoảnh khắc hiện tại, khi những điều em trân quý, yêu thương, vẫn đang hiện diện ở đây.
Có lẽ nỗi buồn chỉ khác đi sắc thái. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, qua bao lần buồn trong đời, nỗi buồn làm sao còn là hình dạng cũ.
Nỗi buồn tuổi 30 làm sao giống nỗi buồn tuổi 20.
Dẫu đến hôm nay, đứng trước cơn mưa, em vẫn buồn.
Dẫu hôm nay, đứng trước chút hụt hẫng, chút nhoi nhói trong tim, em vẫn buồn.
Dẫu giữa một chiều mùa hạ, em thấy giấc mơ mình, khao khát mình tan tành, em vẫn buồn.
Nhưng em hiểu rằng, điều đó… cũng không quan trọng đến thế.
Em có thể bước trở lại trạng thái bình yên, dễ dàng hơn.
“Cuộc sống là nỗi thống khổ, là niềm hân hoan, là vẻ đẹp, là sự xấu xí, là tình yêu.”
Dẫu có buồn, tình yêu vẫn ở đó.