Đã qua thu, đông, rồi cả mùa xuân. Hầu hết những tán cây đã thay lá mới, xanh um trong nắng hè rực rỡ. Nhưng vẫn có cây giữ nhịp điệu riêng mình, giờ này mới thong thả trút bỏ đám lá vàng.
Không phải muộn màng, chỉ là nó sống và thay đổi theo cách của riêng mình.
Em chợt nghĩ, con người cũng vậy thôi. Mỗi người là một phiên bản riêng biệt, với cảm xúc, nghĩ suy và nhịp sống rất khác nhau.
Và thế thì, hãy cứ bước đi, hãy cứ tiến lên… với nhịp điệu của chính mình.
Gần đây, em đọc “Giáo dục và ý nghĩa cuộc sống” của nhà triết học J. Krishnamurti. Những diễn giải của ông khá gay gắt. Em không tán thành tất cả cuốn sách, nhưng có một ý tưởng khiến em nghĩ mãi.
Ông viết rằng, trí tuệ không phải là trí năng, không đồng nghĩa với kiến thức hay sự tinh thông kỹ thuật. Trí tuệ, trước hết, là sự hiểu mình. Là ý thức tự giáo dục, là nhận biết được toàn bộ dòng chuyển động tâm lý bên trong mình.
Và chỉ khi hiểu rõ bản thân, ta mới thật sự giúp đỡ được người khác.
Cái cây kia, “hiểu chính mình”, nên giờ này mới rụng lá. Còn con người, gồm cả em, thì việc hiểu bản thân là một tiến trình lâu dài.
Miễn là vẫn đang lặng lẽ lắng nghe, vẫn tiếp tục chuyển mình dù thật nhỏ bé, theo nhịp điệu riêng của mình.